Chương 8.2: Kí Ức Còn Xót Lại

KÍ ỨC CÒN XÓT LẠI(2)

Dịch: Tiểu Hoa

Ở phía bên kia, một cô gái đang chạy trên bãi biển, theo sau là một cậu bé chưa đầy năm tuổi. "Nào, nào, Vũ Hạo, đuổi theo chị tôi đi!"

Ở phía bên kia, một cô gái đang chạy trên bãi biển, theo sau là một cậu bé chưa đầy năm tuổi. "Đến đây, đến đây, Vũ Hạo, đuổi theo chị đi!"

Vũ Hạo ở một bên sững sờ. Anh lấy ra chị ở đâu? Anh đã sống nhiều năm như vậy, nhưng anh ấy không nhớ rằng mình có một người chị khi ở tuổi này. Cho dù có thì đó cũng là lúc mười hai tuổi anh quen biết đó là Mã Tiểu Diêu. Nhưng cậu bé này quả thực là chính anh khi còn nhỏ.

Đúng lúc Vũ Hạo đang tò mò thì đoạn clip vừa rồi đột nhiên dừng lại trước mặt Yuhao, giống như chiếc TV đột nhiên chuyển sang ba màu. Vũ Hạo lo lắng bước về phía trước, bước vài bước, đột nhiên cảnh tượng lại lóe lên, lần này vẫn là bãi biển, tuy nhiên, ba người tụ tập lại nói chuyện và cười đùa, nhưng Vũ Hạo vẫn quan tâm đến cô bé nhất, bởi vì trong tay cô, cầm một con cá nướng, con cá nướng này không phải của ai khác mà là do chính cô nướng.

"Cha, nè, nướng xong rồi!"

Người đàn ông đứng dậy xoa đầu cô gái, tay phải cầm lấy con cá nướng, cười nói: “Con gái lớn của ta thật tuyệt vời, có thể làm được mọi thứ!”

“Chị, em cũng muốn ăn!” Cậu bé ủy khuất kéo váy cô bé, ngước đôi mắt ươn ướt nhìn cô.

"Sao lại đói nữa rồi? Không phải vừa ăn bánh xong sao?" Người đàn ông tò mò nhìn cậu bé, cậu bé cũng tỏ vẻ bất lực.

“Vũ Hạo bây giờ đã lớn, ăn nhiều một chút cũng là chuyện bình thường, đúng không?” Cô bé nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé, cười nói.

"Đi, chị sẽ nướng cho em!" Cô gái nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé, đi về phía dụng cụ nướng thịt ở phía xa.

“Ừm!” Cậu bé gật đầu thật mạnh.

Cô bé quỳ xuống, xoa trán rồi thì thầm vào tai người đàn ông: "Suỵt, cha ơi, con dùng cần câu bắt được con cá đó, trong bụng có giun đất, con để lại cho cha một con con tự bắt trên bờ biển, không có côn trùng.”

Cậu bé ngạc nhiên liếc nhìn người đàn ông: “A, bố thích ăn côn trùng!”

"Ừm ừm! ừm Bố thích ăn côn trùng!" Cô bé nhéo mũi cậu bé và mỉm cười trìu mến.

Một ánh sáng trắng khác lóe lên, Vũ Hạo lại mở mắt ra.

Vũ Hạo quay lại nhìn quả bóng thứ ba, anh có linh cảm rằng nó cũng sẽ nứt, và một luồng ánh sáng trắng sẽ lóe lên trong đầu anh, khiến anh có thể nhìn thấy một mảnh vỡ khác.

Tuy nhiên, sau khi Vũ Hạo đợi một lúc, quả cầu ánh sáng vẫn không hề di chuyển, Vũ Hạo chán nản nhắm mắt lại và bắt chéo chân. Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ phía sau Vũ Hạo "Con trai, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi."

Vũ Hạo lập tức mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy quay người lại.

Đứng trước mặt anh là một người đàn ông trông rất giống anh, tuy nhiên, khi lần đầu tiên nhìn thấy ông, Vũ Hạo đã nghĩ rằng đó là Nữ vương bệ hạ tên Tình Vũ đến đây! Quả thực người đàn ông này rất giống Tình Vũ.

"Ông là?" Vũ Hạo cảnh giác lùi lại mấy bước.

"Ta là bố của con."