Chương 59: Vốn Dĩ Từ Đầu Không Nên Rung Động

- Ahn, anh tha cho em có được không? Em phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin em đây, em là bị Huỳnh Tiểu Như ép, anh đừng bị con bé lừa gạt nữa được không? 一 Hoàng Bảo Ân chua xót giải thích, hai tay cố định giữ lấy sách trên đầu.

Hiện tại anh đang bị hắn phạt đứng trong thư phòng, trên đầu còn có một số sách các loại, to có, nhỏ có, tất cả đều tập trung nằm chễm chệ trên đầu Min, chỉ cần một chút cử động thôi toàn bộ lần lượt sẽ rơi xuống.

Lý Ân Tinh từ đầu đến cuối đều diện vô biểu tình, ngồi trên sofa vắt chéo chân, đứng bên cạnh còn có Trương Hàn Minh 一 người nào đó đang cực lực nén cười.

Tuy nói Lý Ân Tinh nghiêm khắc trong mọi việc, nhưng so với người ngoài Hoàng Bảo Ân đặc biệt được nương tay, nói tóm lại hình phạt này với Min không có gì gay gắt. Chỉ là, tên đại thiếu gia không biết thức thời này lại một mực đổ hết lỗi cho Tiểu Như, anh e mọi chuyện không đơn giản như vậy!

Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gặp được Huỳnh Tiểu Như, lúc đó anh cũng chính là bị nó uy hϊếp, làm đến anh suýt nữa chỉ còn nửa cái mạng, nếu xét về tổng thể trong chuyện này Huỳnh Tiểu Như cũng rất có khả năng, nhưng mà Lý Ân Tinh tin tưởng Huỳnh Tiểu Như như vậy, xem ra tội danh này Hoàng Bảo Ân không gánh không được rồi.

- Nói theo cách của em, lẽ nào anh phạt em là sai lầm của anh rồi hay sao? 一 Hắn bình thản, hỏi.

- Còn phải nói nữa sao? Em nói anh biết, em hoàn toàn trong sạch, Tiểu Như căn bản uy hϊếp em, em cũng chỉ là nạn nhân mà thôi 一 Hoàng Bảo Ân thuận nước đẩy thuyền, mang hết lỗi lầm đổ hết lên đầu Huỳnh Tiểu Như.

- Vậy em nói xem, con bé đã uy hϊếp em điều gì? Nếu như anh cảm thấy thuận tai, chuyện hôm nay anh không truy cứu nữa, em thấy thế nào? Thỏa thuận không? 一 Hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi.

Nghe đến đây, cơ mặt Hoàng Bảo Ân cứng đờ, nụ cười hiện ra trên khuôn mặt đầy thống khổ.

- Cái đó... 一 Hoàng Bảo Ân ngập ngừng.

Dù bây giờ anh có chịu nói sự thật thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có như vậy, nhưng nếu đem hết mọi chuyện đổ cho Tiểu Như có khi tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn, anh hơn ai hết biết rõ tình cảm Lý Ân Tinh dành cho Huỳnh Tiểu Như, đừng nói đến phạt nó, ngay cả nặng lời người đau lòng chắc chắn cũng là hắn.

Trong lòng Hoàng Bảo Ân lấy làm chua xót, nhủ:

“Mình không còn lựa chọn nữa, Tiểu Như, lần này là em ép anh, anh xin lỗi!”.

- Suy nghĩ lâu như vậy, lẽ nào có chuyện khó nói sao? 一 Hắn chèn ép.

Hoàng Bảo Ân phục hồi lại tinh thần, nhìn thẳng Lý Ân Tinh.

- Đương nhiên không phải, em chỉ sợ nói ra anh sẽ nặng tay với Tiểu Như mà thôi, con bé là người anh yêu nhất, anh nỡ ra tay hay sao chứ? 一 Hoàng Bảo Ân ma mãnh, khích bác hắn.

Tuy nhiên, sắc mặt Lý Ân Tinh không hề thay đổi gì, ngược lại còn vô cùng điềm tĩnh, đáp:

- Sao em biết anh không đành lòng? Anh công tư không rõ ràng vậy sao?

Trương Hàn Minh quay đầu nhìn sang Lý Ân Tinh, bắt gặp biểu cảm hắn bình tĩnh như vậy, đột nhiên trong lòng thấy u ám.

“Thật ra anh ấy muốn làm gì? Tại sao lại chơi trò mèo vờn chuột với Min chứ?”.

- Nhị ca, đâu phải anh không biết tính cách của Tiểu Như, chỉ cần là chuyện con bé muốn, em có thể nói không sao? Ngay cả anh con bé cũng không nghe, em là cái gì chứ? 一 Hoàng Bảo Ân bi đát, nói.

Từng câu từng chữ đều không hề thừa nhận việc mình làm, ngược lại một mực đổ hết cho Tiểu Như, Hoàng Bảo Ân cư nhiên là loại người này?

Lý Ân Tinh bất động thanh sắc, môi cong lên một nửa.

- Cho nên, ý em muốn nói việc em đưa Tiểu Như chạy đến tìm Huỳnh Vũ Hy cũng là bất đắc dĩ hay sao? 一 Hắn tiếp tục, hỏi.

- Không sai! 一 Hoàng Bảo Ân cứng giọng.

Hơi thở Lý Ân Tinh ngay tức khắc nặng nề, lông mày tinh xảo cũng không khỏi hạ xuống.

- Được, vậy con bé là dùng cái gì uy hϊếp em? Là tính mạng con bé hay là quan hệ giữa hai người? Hay là còn nguyên nhân nào khác? 一 Hắn vẫn còn chưa bỏ ý định, tiếp tục chất vấn Hoàng Bảo Ân.

Hoàng Bảo Ân hơi sửng người, nhưng vẫn đủ lý trí, thuận theo hắn.

- Tất nhiên là mạng con bé rồi, ai không biết Tiểu Như rất bướng bỉnh kia chứ, em cũng chỉ là bị ép thôi. Ahn, anh nhất định phải tin em! 一 Hoàng Bảo Ân trả lời.

Lập tức, Lý Ân Tinh theo phản xạ đứng dậy, mặt mũi tựa hồ vừa ăn nhầm thuốc súng.

- Nói dối cũng không biết ngượng, em cho rằng những chuyện em làm không ai biết được sao? Đừng tưởng em mang hết chuyện này đổ cho Tiểu Như thì không sao, anh nói em biết, những trò lố bịch đó của em lúc ở sân bay anh đã nhìn thấy rồi, em còn muốn che giấu sao? 一 Hắn đanh thép, tuyên bố.

Hoàng Bảo Ân nhìn hắn, đầu tóc hết thảy dựng ngược lên, khóe môi trong vô thức giật giật.

- S-Sao có... thể?

***

Kế hoạch bị bại lộ, Tiểu Như không còn cách nào khác đành làm theo lời hắn ngoan ngoãn ở trong phòng, chấp nhận việc phục hồi sức khỏe.

Lúc chiều Thế Hiên vừa đến chơi với nó một lúc, tuy nhiên sau đó cô liền có việc phải quay về, vừa ra đến cửa xui khiến để cô gặp được Phí Mặc Nhiên, anh lấy cớ tiện đường nên ghé thăm Tiểu Như, Đổng Thế Hiên cũng không nghi ngờ gì, nhờ anh ở lại chăm sóc nó.

Tiểu Như buồn chán ngồi trên giường chơi game, không để ý người đến là Mặc Nhiên, bao nhiêu uất ức đều hiện hết trên khuôn mặt xinh đẹp, Phí Mặc Nhiên trông thấy liền không khỏi chua xót.

Tuy anh cũng giống như hắn không đồng ý để Tiểu Như đến gần Huỳnh Vũ Hy, nhưng nếu như dùng cách này giữ chân nó quả thật rất tàn nhẫn, hắn sao có thể giam lỏng em gái anh kia chứ!

Phí Mặc Nhiên thôi suy nghĩ, khép cửa, cẩn thận đi qua giường, ngồi xuống.

Tiểu Như cảm nhận được sức nặng, lập tức ngẩng mặt lên, thời điểm đó Phí Mặc Nhiên cũng đã kịp lúc ôm Tiểu Như vào lòng, không cho bảo bối có cơ hội nhìn thấy anh.

Tiểu Như bị Phí Mặc Nhiên ôm bất ngờ, cả cơ thể ngay tức khắc chấn động, hồi lâu cũng nhận thức được cựa quậy.

- Nè, anh là ai vậy? Mau thả tôi ra có nghe không? 一 Nó cảnh cáo.

Toàn bộ thân thể dính chặt thân thể người đàn ông, khoảng cách rất gần chỉ cách một lớp áo, dĩ nhiên những gì không nên đυ.ng chạm cũng đυ.ng chạm.

Phí Mặc Nhiên tinh tế cảm nhận được da thịt mềm mại của thiếu nữ, cộng thêm động tác cựa quậy của Tiểu Như, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

Nhớ đến quãng thời gian vừa qua anh tìm nó thống khổ, kỳ thật lòng dạ khó tránh được nhộn nhạo.

Phí Mặc Nhiên giữ chặt toàn thân Huỳnh Tiểu Như, khốn đốn cúi đầu, nỉ non vào tai nó:

- Tiểu Như, xin em, đừng cựa quậy nữa được không?

Tiểu Như nhận ra là giọng của Mặc Nhiên, cũng hiểu Phí Mặc Nhiên đang nói đến chuyện gì, xấu hổ ừ một tiếng, tất cả hoạt động cựa quậy sau đó đều dừng lại, hai tay xiết chặt hai bên hông áo anh, hồi hộp lắng nghe nhịp tim Phí Mặc Nhiên đập loạn xạ.

“Kỳ lạ, tại sao khi mình ở bên cạnh Phí Mặc Nhiên lại có cảm giác quen thuộc như vậy chứ? Rốt cuộc loại cảm giác này là gì?”.

Giống như... giống như người thân lâu ngày chưa gặp vậy!

Phí Mặc Nhiên sau đó cũng hoàn toàn giữ im lặng, hai tay cố định ôm lấy Tiểu Như càng lúc càng chặt hơn, như sợ bảo bối này của anh ngay lập tức sẽ chạy mất.

Tiểu Như không hiểu Phí Mặc Nhiên rốt cuộc có chuyện gì, chỉ nhận thức được không nên để anh ôm quá lâu, một loạt động tác cựa quậy của nó khiến Phí Mặc Nhiên lần nữa bị một phen khốn đốn.

- Phí Mặc Nhiên, anh thả tôi ra có được không? Tôi không thở được! 一 Nó nói.

Phí Mặc Nhiên từ sau khi gặp lại Tiểu Như đặc biệt khắp người đều nhạy cảm, chỉ cần một chút va chạm anh cũng khổ sở hơn so với người bình thường, huống chi bây giờ Tiểu Như lại ngây ngô va chạm như vậy, anh căn bản không chịu được!

Khó khăn lắm anh mới dẹp bỏ ý định xấu xa đó với nó, đem hết tình yêu vốn dĩ không nên xảy ra biến nó thành tình thân, không ngờ, anh vẫn không thể nào tự mình thoát ra được, càng lúc càng lún sâu.

Thời điểm này, Phí Mặc Nhiên gần như không thể khống chế được chính mình, anh sợ còn như vậy sẽ xảy ra chuyện, liền mang Tiểu Như rời khỏi anh, đứng dậy, xoay lưng lại với nó, đầu hơi ngoảnh lại sau.

- Tôi đột nhiên nhớ ra mình có chuyện cần làm, tôi đi trước!

Dứt lời, Phí Mặc Nhiên bỏ đi, bước chân người đàn ông vội vã vô cùng, tựa hồ muốn thoát khỏi nó càng nhanh càng tốt vậy!

Tiểu Như có điều hiếu kỳ, muốn biết rõ đáp án, ngay lúc Phí Mặc Nhiên vừa rời khỏi Tiểu Như cũng lập tức tung chăn, bước xuống giường, theo sau Phí Mặc Nhiên.