Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sang Phòng Tôi, Ngủ Với Tôi

Chương 57: Anh Tuyệt Đối Không Nhượng Bộ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc sáng Lý Ân Tinh cũng có ghé qua xem tình hình nó thế nào, hắn giúp nó vệ sinh cá nhân xong liền cùng nó ăn sáng, ăn sáng xong hắn mới quay về phòng, theo như lời hắn thì hôm nay hắn có một ca phẫu thuật rất quan trọng.

Tiểu Như đọc xong truyện, theo thói quen ném sang một góc giường, cả người buồn chán lăn qua lăn lại trên giường lớn. Bởi vì dạ dày nó không tốt cho nên phải ở lại quan sát thêm vài ngày, chờ khi kiểm tra chắc chắn đã khỏe mới có thể xuất viện, nha đầu vì gò bó nảy sinh khó chịu, cộng thêm việc Thế Hiên không ở đây, xung quanh chỉ có 4 bức tường và một con người gỗ, tức khắc thấy vô vị!

Bình thường còn có cả bọn của Như Ý chơi với nó, không ngờ từ sau hôm đó trở đi hắn liền lấy cớ muốn nó yên tĩnh không cho một ai vào, bây giờ lại để Hoàng Bảo Ân ở đây, đúng là khiến nó tức điên mà!

Huỳnh Tiểu Như không chịu được không gian an tĩnh này, ngồi dậy, cầm gối ném vào Hoàng Bảo Ân.

Hoàng Bảo Ân bất động thanh sắc, hai mắt tập trung nhìn tài liệu.

Nghĩ lại anh cũng thật xúi quẩy, đường sáng không đi lại đi vào đường tối, lần này nếu không học được kinh doanh từ chỗ hắn và Young thì coi như anh xong đời. Hơn nữa còn phải ở đây thay hắn giám sát tiểu nha đầu bướng bỉnh này, rất đúng với câu tự ‘mua dây buộc mình’.

Nhìn thấy Hoàng Bảo Ân không phản ứng, nó tung chăn, bước xuống giường, đi qua Sofa ngồi xuống đối diện anh, hai tay chống lên cằm, giở bộ mặt đáng thương ra, nhỏ giọng, nỉ non:

- Anh Min, cho em ra ngoài có được không? Chỉ một chút thôi nha? Lý Ân Tinh đang trong phòng phẫu thuật sẽ không phát hiện đâu.

Ai không biết Huỳnh Tiểu Như nổi tiếng ranh ma từ bé chứ, lại còn giỏi lừa người, Lý Ân Tinh cũng bởi vì vẻ mặt đáng thương này mà cưng chiều nó vô hạn, hại đến người làm em họ như anh bị hắn xem không ra gì, lần này anh tuyệt đối không bị nó gạt nữa!

Hoàng Bảo Ân không có ý thỏa thuận, cũng không đem lời Tiểu Như để vào tai, dứt khoát từ chối thẳng:

- Dù như vậy anh cũng không thể đồng ý được, em chờ hỏi ý anh họ đi, lúc đó nếu như anh ấy không ý kiến thì anh sẽ cho em ra ngoài!

Bị từ chối thẳng, miệng Tiểu Như méo xệch.

Nếu như hắn cho nó ra ngoài thì nó có cần sử dụng chiêu trò phiền phức như vậy không, Hoàng Bảo Ân quả nhiên không muốn bị nó làm liên lụy, uổng công trước đó nó còn giúp anh che giấu nhiều việc đến như vậy, xem ra lần này không thể dễ dàng thương lượng rồi.

Nó kiên nhẫn, hỏi tiếp:

- Không thể suy nghĩ sao?

- Bất khả tư nghị!

Vẫn có ý định không giúp, anh cư nhiên là loại vô tình này!

Được, là anh ép nó!

Tiểu thiên hạ nghiêng đầu nhìn anh trai, hai mắt chớp liên tục:

- Đoạn phim mà anh cầu hôn cô gái nào đó a, không biết khi Lý Ân Tinh xem được sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Em cá chắc chắn anh ấy sẽ nổi trận lôi đình luôn cho xem, anh nói có phải không?

Cả người Hoàng Bảo Ân chấn động, kéo theo chua xót nhìn Tiểu Như, khóe môi anh giật giật.

- C-Cái gì?

- Gì là gì chứ? Em đâu biết gì đâu!

Nó ngây ngô trả lời, biểu cảm vô tội trên gương mặt xinh đẹp càng làm Hoàng Bảo Ân tức chết.

Min đặt tài liệu ngay ngắn lên trên bàn, rốt cuộc cũng xuống nước:

- Em gái yêu quý của anh, xin em đấy được không? Chỉ cần em không công khai đoạn phim đó với Ahn, em muốn gì anh cũng sẽ chiều theo ý của em, có được không?

Tiểu Như cười trong lòng một trận, tuy nhiên vẻ mặt bên ngoài vẫn giữ được điềm nhiên, đáp:

- Tất nhiên là được rồi, anh là anh trai tốt nhất của em mà, em làm sao có thể bán đứng anh được chứ, phải không?

- Đúng vậy, anh cũng thương em nhất!

Hoàng Bảo Ân cười tươi, vươn tay xoa đầu nó một cái.

Không ngờ lừa người lại dễ dàng như vậy!

***

- Xem ra tâm trạng của anh bây giờ rất tốt ha, không ngờ có thể nhân cơ hội bị thương lần này mà lấy công chuộc tội, thật sự không đơn giản một chút nào. Huỳnh Vũ Hy, em có nên học tập điểm này từ anh không?

Huỳnh Lỗi Phong ngồi trên ghế sofa, trong lúc không kiềm được nói ra mấy lời này, tất cả đều nhắm thẳng vào Vũ Hy, lần nữa biểu hiện sự bất mãn.

Không rõ Huỳnh Lỗi Phong có ý gì, chỉ thấy trong đôi mắt của anh chứa đầy sự ghen tị.

Huỳnh Vũ Hy không trả lời, gương mặt tinh xảo bao phủ một mảng đen phức tạp, hai tay đinh ninh xiết chặt một số giấy tờ liên quan đến công ty. Bởi vì tay phải anh bị thương, cho nên sinh hoạt có một chút bất tiện, tất cả những gì không thể Lỗi Phong đều ở bên cạnh giúp đỡ anh, tài liệu này cũng là Huỳnh Lỗi Phong có lòng tốt thay thế anh giải quyết.

Về phương diện này Huỳnh Lỗi Phong quả thật rất chu đáo, Nicky và anh trước giờ cũng chưa từng có mâu thuẫn với nhau, chỉ trừ những việc có liên quan đến Tiểu Như, bao gồm cả việc trước đó anh cùng với Lâm Hiên Quân thông đồng, điều này càng khiến mối quan hệ giữa anh và Nicky dần rơi vào bế tắc. Tuy nhiên, thay vì trở mặt, Huỳnh Lỗi Phong vẫn chịu khó vừa đấm vừa xoa anh.

Huỳnh Lỗi Phong mất kiên nhẫn, lớn giọng, hỏi:

- Huỳnh Vũ Hy, im lặng không làʍ t̠ìиɦ hình khá hơn đâu, bây giờ em hỏi anh một câu, anh với Lâm Hiên Quân rốt cuộc là mối quan hệ gì?

- Quan hệ đôi bên cùng có lợi!

Huỳnh Vũ Hy trả lời, anh giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Lỗi Phong.

Lập tức, Huỳnh Lỗi Phong theo quán tính đứng dậy, mặt mũi anh nghiêm trọng.

- Nghĩa là, anh và cậu ta ngay từ đầu vốn có ý định độc chiếm Tiểu Như làm của riêng hay sao? Huỳnh Vũ Hy, sao anh có thể đem bán con bé chứ? Anh thừa biết Tiểu Như là...

- Anh không quên!

Huỳnh Vũ Hy ngắt lời.

- Không quên tại sao anh còn làm như vậy? Huỳnh Vũ Hy, anh ích kỷ đẩy con bé rời khỏi em một lần là đủ rồi, anh đừng ích kỷ mang con bé bán cho người khác nữa được không?

Huỳnh Lỗi Phong cáu gắt, âm điệu trong lời nói ngày một càng trở nên khó nghe, đẩy Vũ Hy vào tình huống khó xử.

Huỳnh Vũ Hy chua xót nhìn Lỗi Phong, hơi thở kéo theo chút nặng nề, cuối cùng, hạ thấp giọng:

- Xin lỗi, hại em phải đau lòng như vậy!

Lập tức, Huỳnh Lỗi Phong cười khẩy:

- Xin lỗi? Huỳnh Vũ Hy, nếu như lời xin lỗi này của anh có thể đem Tiểu Như trả cho em, em sẽ chấp nhận lời xin lỗi này của anh, còn nếu như anh không có khả năng, thì anh nên thu lại những gì mà mình đã nói đi!

Nói xong, Huỳnh Lỗi Phong xoay người, bỏ ra ngoài.

Huỳnh Vũ Hy nhìn theo bóng lưng vội vã rời khỏi của Lỗi Phong, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.

- Lần này nhất định con bé sẽ trở về bên cạnh anh, anh nhất định sẽ không buông tay con bé nữa, dù anh phải trả bất cứ cái giá nào. Huỳnh Lỗi Phong, cho dù là em cũng như vậy, anh tuyệt đối không nhượng bộ!
« Chương TrướcChương Tiếp »