Chương 52: Em Có Tôi Là Đủ Rồi

- Đã tìm được nha đầu rồi sao? Bây giờ Tiểu Như thế nào rồi?

-...

- Bệnh viện? Co thắt dạ dày? Sao lại thành ra như vậy?

-...

- Được rồi Thế Hiên, tao sẽ thông báo những người còn lại mau đến đó!

-...

- Tạm biệt!

Tuyết Nhi tắt máy, cô tức tốc lao khỏi giường, chạy đi thông báo cho cả bọn.

***

Bệnh viện PN 一 Phòng 1123.

Trong phòng hiện tại chỉ có nó và hắn, Lý Ân Tinh không muốn có người phá hỏng sự riêng tư của mình cho nên trước đó có lệnh không cho bất kỳ một ai đặt chân vào, ngoại trừ người đến là bác sĩ riêng của nó 一 Cung Thiên Phúc.

Thời điểm này hắn đang đút cháo cho Tiểu Như, gương mặt khó coi hệt như vừa uống nhầm ‘thuốc độc’.

Nha đầu này bình thường gan rất nhỏ, không ngờ có thể nhịn ăn suốt hai ngày, làm đến bản thân chỉ còn nửa cái mạng, cũng may không xảy ra bất kỳ di chứng nào, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng mà xem ra hắn cũng không nên xem thường sức chịu đựng của nó, có thể không khuất phục Lâm Hiên Quân kỳ thật cũng không tệ!

Tiểu Như ăn hết cháo, nó đưa tay chỉ vào ly sữa đặt trên bàn, lập tức, Lý Ân Tinh nhếch môi.

Còn biết uống sữa coi như không đến nông nỗi nào!

Hắn mang chén rỗng đặt lên bàn, sau đó cầm lấy ly sữa ấm, cẩn thận đặt vào tay Tiểu Như.

- Cẩn thận một chút! 一 Hắn nhắc nhở.

Huỳnh Tiểu Như đưa hai tay nhận lấy, theo lời hắn thận trọng uống từng ngụm.

Uống xong, nó trao lại cho hắn.

Lý Ân Tinh mang ly thủy tinh đặt lên bàn, song, quay lại nhìn Tiểu Như, trong lúc lơ đãng khóe miệng cong lên một đường cong ấm áp.

- Ngoan lắm bảo bối, giờ thì nói tôi biết trong người của em cảm thấy thế nào rồi? Dạ dày có còn đau nữa không? 一 Hắn ôn nhu, hỏi.

Tiểu Như lắc nhẹ đầu, hai mắt tròn xoe dán chặt vào nam nhân đối diện không dịch chuyển.

Đoạn, nó nhỏ giọng:

- Ahn, dẫn tôi đi gặp anh hai có được không? Lâm Hiên Quân khiến anh ấy bị thương đến giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, tôi muốn sang đó xem anh ấy thế nào, anh giúp tôi việc này có được không?

Với hắn mà nói, Huỳnh Tiểu Như đáng giá hơn bất kỳ thứ gì, cho dù trước đó cả hai thường xuyên nảy sinh nhiều mâu thuẫn, thậm chí trong lòng nó luôn khăng khăng cho rằng hắn là một người bảo thủ, nghiêm khắc. Tuy nhiên, nếu xét về khía cạnh khác hắn rất dễ mềm lòng. Chỉ là, Huỳnh Tiểu Như căn bản quá ngốc, đến giờ vẫn không nhận ra được tình cảm của hắn.

Tóm lại, Lý Ân Tinh chính là loại người cố chấp, hắn tuy nghe hiểu những gì mà Huỳnh Tiểu Như nói nhưng không quá phơi bày, lại ngang ngược, cứng nhắc.

- Không thỏa thuận! 一 Hắn trả lời.

Nếu không phải Huỳnh Vũ Hy thông đồng với người ngoài nó có thành ra bộ dạng bây giờ không? Chưa kể anh ta còn có ý định cướp nó khỏi tay hắn, hắn không tính toán đã là khoan nhượng cuối cùng rồi, lại nói đến Tiểu Như sau khi tỉnh lại chỉ biết quan tâm Huỳnh Vũ Hy có sao không, hoàn toàn không hỏi hắn thời gian qua tâm trạng hắn thế nào, kỳ thật hắn không thể nuốt trôi cục tức này!

- Vì sao chứ? 一 Nó khó chịu hỏi lại.

Lý Ân Tinh không trả lời, hắn rướn người về phía Huỳnh Tiểu Như, một tay chống xuống nệm, một tay nâng cằm Tiểu Như lên.

Khoảng cách hiện tại rất gần, nó có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, ngay cả mùi hương trên cơ thể nam nhân này nó cũng tinh tế ngửi được không hề sót tẹo nào.

Nhất thời bắt gặp ánh mắt Lý Ân Tinh nhìn mình, Tiểu Như sợ hãi khép chặt hai mắt lại, tựa hồ sau đó những gì cần xảy ra đều xảy ra.

Lý Ân Tinh cúi đầu, phủ lên môi nó một nụ hôn.

Ngấu nghiến!

Liếʍ mυ"ŧ điên cuồng!

Ít phút sau cô gái nhỏ đã hoàn toàn bị thân hình to khỏe hắn chế ngự, nằm gọn dưới thân hắn, mặc hắn chà đạp đôi môi nhỏ xinh đẹp.

Tiểu Như ủy khuất giãy giụa trong tuyệt vọng, trong lòng gào khóc mắng hắn là cầm thú!

Kết thúc nụ hôn, cả người hắn bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy, đồng tử nhìn qua cũng đã đỏ rực lên, hạ thân truyền đến một đợt nóng gay gắt.

Tiểu Như ngửi được mùi bất thường, hai tay chống thẳng vào ngực hắn, tạo khoảng cách triệt để.

- Đủ rồi, anh không được, tôi đang là bệnh nhân đó! 一 Nó nhắc hắn.

Lý Ân Tinh nhìn vật nhỏ ủy khuất, theo quán tính vươn tay nắm lấy tay Tiểu Như, tinh tế đặt lên một nụ hôn.

Da thịt mềm mại, thơm tho, cộng thêm nước da trắng như tuyết, nam nhân càng nhìn càng bị nó cuốn hút, chỉ tiếc là không thể mang bàn tay xinh đẹp kia nuốt vào bụng.

Lý Ân Tinh lại nhìn hết thảy biểu cảm hiện giờ của Tiểu Như, bá đạo nói một câu:

- Bảo bối của tôi, khắp người của em chỗ nào cũng thơm hết, tôi sắp không kiểm soát được rồi!

Đồng thời cánh tay còn lại cũng không an phận di chuyển vào trong lớp áo mỏng của nó, nhanh như cắt chạm đến nơi bí mật.

Trước khi Tiểu Như kịp phản ứng, Cung Thiên Phúc từ bên ngoài cũng bước vào, bất đắc dĩ nhìn thấy những chuyện không nên thấy.

Nam nhân cố ý ho một tiếng, lập tức những người còn lại ở sau cũng đột ngột dừng theo.

Bạch Nhã Hân càm ràm:

- Anh bác sĩ đẹp trai, sao anh lại đứng lại kia chứ? Bên trong có gì không được nhìn hay sao?

Park ho thêm vài tiếng, Lý Ân Tinh theo quán tính thu người về, hắn đứng dậy đút hai tay vào túi quần, gương mặt không được mấy thoải mái, trong lúc đó Tiểu Như cũng đã kịp ngồi dậy chỉnh chu lại quần áo.

Nó xấu hổ ôm lấy gối, mặt xụ xuống.

Lý Ân Tinh đáng ghét, ngay cả khi nó trở thành bệnh nhân hắn cũng không buông tha, đúng là cầm thú mà!

- Có gì đáng nhìn, mau cho bọn nhóc đó vào đi! 一 Hắn thẹn quá hóa giận, nói.

Cung Thiên Phúc gật đầu, anh mở rộng cánh cửa, cả đám vui vẻ chạy ùa vào, trên tay xách khá nhiều đồ linh tinh.

Bánh kẹo, trái cây, thú nhồi bông, truyện tranh rồi đến nước có ga...

Lý Ân Tinh khó chịu rõ ra mặt, Cung Thiên Phúc thấy thế gãi gãi đầu.

- Xin lỗi nha, tao đã có nói rồi mà bọn nhóc lanh quá, mày không tức giận chứ? 一 Anh chột dạ.

Hắn nhìn anh, cười như không hề cười.

- Nếu đã như vậy thì mấy thứ này coi như nhượng lại cho mày đi, Thế Hiên, mang gấu bông đó lập tức đưa cho cậu ta đi! 一 Hắn ra lệnh.

Thế Hiên nghe hiểu, cô gật đầu, ôm lấy con gấu panda to đùng đi đến trước mặt Cung Thiên Phúc, thẳng thừng đẩy cho anh.

Park ôm lấy cười khổ sở.

Rốt cuộc Lý Ân Tinh xem anh là trẻ con còn cần thú nhồi bông hay sao?

Tiểu Như nhìn thấy gấu panda, mắt đột nhiên sáng lên, theo quán tính dang rộng hai tay ra.

- Thế Hiên, là gấu của tao mà phải không? Tao muốn nó! 一 Nó ủy khuất.

Nghe hắn nói nó còn phải ở đây một tuần, không có gấu bông sẽ không thể ngủ ngon, Thế Hiên biết được liền mua mang đến tặng, không ngờ chưa gì đã bị ai đó đem đi tẩu tán rồi.

Cô nhìn thấy bộ dạng bi đát của Tiểu Như, mắt chuyển sang phía hắn.

- Lão đại, kìa kìa! 一 Cô nháy mắt.

Lý Ân Tinh cong môi, hắn quay lại nhìn nó.

- Em có tôi là đủ rồi, thứ đó nhượng lại cho Park đi, nó cần con gấu đó hơn em! 一 Hắn trả lời.

Ý muốn nói 20 năm qua Cung Thiên Phúc đều là đi đâu, làm gì cũng chỉ có một mình, cần gấu bông thay bạn gái cũng không có gì lạ, Lý Ân Tinh quả nhiên là biết nắm bắt thời cơ trêu chọc anh.

Được lắm, món nợ hôm nay anh tuyệt đối sẽ đòi lại.

Lời hắn vừa dứt, cả đám cười ầm lên.

***

Tạm thời Tiểu Như không ăn được những thức ăn mang đến từ bên ngoài, mấy món đồ trước đó mà cả bọn mang đến với nó cũng chỉ là nhìn không thể nuốt vào được, ngay cả thú nhồi bông hắn cũng chính tay giao cho Cung Thiên Phúc.

Lăn qua lăn lại trên giường lớn, Tiểu Như không tài nào ngủ được liền ngồi dậy, vò vò mái tóc rối của mình.

- Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Xung quanh kỳ thực rất thoáng đãng, hơn nữa mọi thứ đều tươm tất, không có gì chê trách, chỉ là, nó không chịu được khi chỉ quanh quẩn ở trong phòng, cả ngày bám lấy giường ngủ không khác gì tàn phế.

Cá nhân muốn chạy nhảy, thích đi đâu thì đi, hoàn cảnh bây giờ căn bản không thể giữ chân nó, Tiểu Như nhân lúc không có ai trông mình, tung chăn, bước xuống giường.

Thời điểm Tiểu Như vừa đặt chân xuống sàn phòng, Lý Ân Tinh từ bên ngoài cũng bước vào, Tiểu Như bị phát hiện cười khổ sở.

- Hihi, sao anh lại đến đây vậy a? Không phải anh có việc bận phải làm sao?

Lý Ân Tinh đóng cửa, hắn hừ lạnh vài tiếng.

- Phải đến giám sát có người lén lút bỏ trốn hay không chứ, em nói có phải không?

Giờ phút này nó mới ngộ ra thế nào là ‘Dục khóc vô lệ’, đứng chôn chân tại chỗ.

Mồ, lần này nó chết chắc thật rồi!