- Hôm nay đích thân Huỳnh tổng đến làm khách, thật sự rất vinh hạnh cho tôi a! 一 Lâm Hiên Quân từ trên lầu đi xuống, buộc miệng châm chọc Huỳnh Vũ Hy một câu.
Huỳnh Vũ Hy ngồi chờ ở đại sảnh, vừa nhìn thấy Lâm Hiên Quân, theo phản xạ đứng dậy.
- Tiểu Như đang ở đâu, tôi muốn gặp con bé, cậu đừng kéo dài thời gian nữa! 一 Huỳnh Vũ Hy mất kiên nhẫn.
Điều này Lâm Hiên Quân cũng đã lường trước được, anh thong thả đối mặt Huỳnh Vũ Hy.
- Huỳnh tổng, thật không dễ gì tôi mới dỗ được nha đầu đó ngủ, e là hôm nay anh không gặp được Tiểu Như rồi! 一 Lâm Hiên Quân xảo biện.
Tuy nói nhờ Lâm Hiên Quân xử lý chuyện mang Tiểu Như trở về bên cạnh anh không sai, nhưng mà, về cách dùng người của anh quả thật có một chút vấn đề. Lâm Hiên Quân đối với Tiểu Như có tình, anh lại quên mất điều quan trọng này, giờ cậu ta nuốt lời anh cũng không thể trách đổ hết trách nhiệm cho Lâm Hiên Quân được. Ngay từ đầu nếu như anh dùng cách đường đường chính chính thì có lẽ đã khác rồi!
Nhìn thấy Huỳnh Vũ Hy im lặng, Lâm Hiên Quân tiếp lời.
- Huỳnh tổng, thần sắc của anh khó coi quá, anh có cần trở về nghỉ ngơi một chút không? 一 Lâm Hiên Quân giả mèo khóc chuột.
Huỳnh Vũ Hy lấy lại bình tĩnh, anh nhếch môi:
- Tôi thông cảm cậu vì đánh mất Tiểu Như mà muốn làm trái với thỏa thuận, nhưng mà Lâm Hiên Quân cậu cũng thật là, vì một người con gái không yêu mình mà trở nên mất hết tôn nghiêm của mình như vậy sao? 一 Huỳnh Vũ Hy đâm chọt.
Lâm Hiên Quân nghe đến hai chữ không yêu thốt ra từ miệng Huỳnh Vũ Hy, gương mặt không tránh khỏi tức giận, nhưng không quá mất kiểm soát.
Anh xiết chặt hai nắm tay, môi cong lên một nửa.
- Huỳnh tổng, tôi như vậy còn hơn một người luôn ngụy tạo như anh. Bề ngoài lịch sự, nhưng ai biết bên trong lại hèn hạ như vậy chứ? Tôi thiết nghĩ, nếu Tiểu Như biết được anh trai của mình đem lòng yêu con bé, thì lúc đó Tiểu Như sẽ phản ứng sao nhỉ? 一 Lâm Hiên Quân thâm độc, từng câu từng chữ đều như một thanh đại chùy đâm thẳng vào tim anh, không một chút khoan nhượng.
Lâm Hiên Thần từ trên lầu nhìn xuống, gương mặt nhanh chóng tối sầm lại.
- Anh hai vì Tiểu Như mà càng lúc càng biến thành một người khác, rốt cuộc mình làm sao mới đúng đây?
***
Lúc nãy nghe Dực Khang nói đến người Lâm Hiên Quân gặp mặt là Huỳnh tổng, liệu rằng người đến có phải là Huỳnh Vũ Hy không? Nhưng nếu người đến là Vũ Hy, tại sao anh lại quen Lâm Hiên Quân? Tại sao trước đó lại không đến tìm nó? Cuối cùng chuyện này là thế nào?
Tiểu Như đi đến cửa, nó dùng sức đập cửa.
- Lâm Hiên Quân, em muốn ra ngoài, anh mau mở cửa cho em! 一 Nó hét, giọng nói nhanh chóng truyền thẳng xuống dưới nhà, đến tai Vũ Hy và Hiên Quân.
Lập tức, Huỳnh Vũ Hy đi lên lầu, nhưng Lâm Hiên Quân đã nhanh chóng cản lại.
- Huỳnh tổng, đừng ép tôi ra tay, tôi không muốn làm tổn thương anh trai người con gái tôi yêu, anh đừng để tôi mất kiên nhẫn! 一 Lâm Hiên Quân ra tối hậu thư.
Huỳnh Vũ Hy giương mắt nhìn Hiên Quân, anh cao ngạo đẩy nhẹ gọng kính lên.
- Tôi đến đây cũng đã có sẵn sự chuẩn bị, nếu như hôm nay tôi không nhìn thấy em gái tôi, tôi tuyệt đối không để yên cho cậu! 一 Huỳnh Vũ Hy khiêu chiến.
- Được thôi, là anh ép tôi, tôi không khách khí đâu! 一 Lâm Hiên Quân nhấn mạnh.
Dứt lời, Lâm Hiên Quân vỗ tay, lập tức, một nhóm người mặc áo đen từ ngoài tiến thẳng vào, cả bọn trên dưới cũng 10 người, đồng thời còn mang theo cả súng.
Huỳnh Vũ Hy quay lại, gương mặt vẫn bình thản như không.
- Lâm thiếu soái quả nhiên là rất ưu ái tôi, từ sớm đã chuẩn bị món quà lớn như vậy! 一 Huỳnh Vũ Hy cười cười.
Nói dứt câu, anh giương mắt nhìn lên lầu.
- Huỳnh Tiểu Như, em yên tâm, anh nhất định sẽ mang em trở về! 一 Huỳnh Vũ Hy nhấn mạnh.
Câu nói vừa kết thúc, Tiểu Như đồng thời cũng nghe được nhiều âm thanh lạ vang lên dưới đại sảnh, hình như là... tiếng súng, lẫn cả tiếng đánh nhau.
Nó cảm giác có gì đó không phải trong chuyện này, lần nữa đập cửa vào cánh cửa.
- Lâm Hiên Quân, nếu anh muốn làm gì thì cứ nhắm vào em là được rồi, không được làm hại Huỳnh Vũ Hy có nghe không? Nếu như anh ấy xảy ra bất kỳ vấn đề gì, em nhất định sẽ không tha cho anh, cả đời này vĩnh viễn cũng không! 一 Nó gào thét, bên ngoài vẫn không ai trả lời, những tiếng ẩu đả ngày một huyên náo hơn.
Nó không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hai chân lúc này hoàn toàn không còn sức.
Tuy nói Huỳnh Vũ Hy trước kia với nó không được tốt, nó hận không muốn nhìn thấy anh, nhưng mà, anh là anh trai nó, điều này không thể thay đổi được.
Tiểu Như bất lực ngồi bệt xuống sàn phòng, nước mắt rơi lã chã.
- Sao lại như vậy chứ? Tại sao mình lại vô dụng như vậy chứ? 一 Nó tuyệt vọng oán trách.
Cùng lúc này, “cộp cộp” vài tiếng, bước chân quen thuộc ngày một tiến gần hơn về phía Huỳnh Tiểu Như, âm thanh ngày một gần hơn rồi dừng hẳn.
Tiểu Như không để ý người đến từ phía sau là ai, cứ vậy khóc như một đứa trẻ mất kẹo.
Lý Ân Tinh nhìn thấy, lắc nhẹ đầu.
- Đúng là một đứa trẻ khờ mà! 一 Hắn nói.
Dứt lời, hắn khụy gối, vòng tay ôm Tiểu Như vào lòng.
Thời điểm đó, nó hoàn toàn không thể thoát ra được, cứ vậy vòng tay ôm lấy hắn.
Mùi hương quen thuộc nhẹ nhàng xộc thẳng vào khoang mũi, một cảm giác an toàn đến khó có thể diễn đạt được thành lời.
Lý Ân Tinh ôm Tiểu Như, dịu dàng hôn tóc nó một cái.
- Bảo bối, vất vả cho em rồi!
Huỳnh Tiểu Như trong ngực hắn, nó lắc đầu liên tục.