Chương 63: 63: Lời Đề Nghị Từ Ác Ma

- Dạo này tôi không tìm được anh, có chuyện quan trọng cần làm sao?

Phí Mặc Nhiên ngồi ở sofa hơi cúi đầu, tay anh xiết chặt ly rượu vang, đăm chiêu đáp lại Tống Dận Nhiên một tiếng:

- Ừ!

Phí Mặc Nhiên gần đây so với dạo trước hành tung rất thần bí, bất luận là việc lớn, việc nhỏ anh ta đều không để anh có cơ hội nhúng tay vào, ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, kỳ thật có chút khiến cho Tống Dận Nhiên ngờ vực.

Lẽ nào Phí Mặc Nhiên còn có bí mật không thể để cho người khác biết?

Tống Dận Nhiên từ đối diện khựng lại, đáy mắt hắn hình lên tia nhiễu loạn bất thường.

“Thật ra Phí Mặc Nhiên đang che giấu điều gì chứ? Tại sao anh ta lại đề phòng ngay cả mình? Hơn nữa quan hệ giữa anh ta và nhà họ Lý không đơn giản, bọn họ giống như nắm được điểm yếu của đối phương, tuy nhiên lại không hề vạch trần, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Có phải là vì Huỳnh Tiểu Như hay không?”

Nghĩ đến đây, đồng tử Tống Dận Nhiên đỏ rực, âm thanh xiết chặt hai nắm tay của hắn vô ý truyền đến tai Mặc Nhiên, kéo Phí Mặc Nhiên quay trở về thực tại.

Phí Mặc Nhiên nới lỏng ly rượu còn uống dở, vô hồn ngẩng lên nhìn Dận Nhiên, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Tôi không muốn dài dòng, cậu mau vào vấn đề chính đi.

Tống Dận Nhiên nghe thấy liền mỉm cười, không quá khẩn trương đem tức giận nén lại, sau đó thong dong bước đến đối mặt Phí Mặc Nhiên, hai tay di chuyển vào túi quần, dứt khoát đi vào trọng tâm chính.

- Tôi biết anh và nhà họ Lý có quan hệ rất tốt, thậm chí là các người còn có điểm yếu của đối phương, nhưng mà điều này với tôi không quan trọng.

Tôi chỉ muốn anh giúp tôi một chuyện, chuyện này với anh hoàn toàn rất dễ dàng.

- Dễ dàng? Tống Dận Nhiên, trên đời này có chuyện tốt vậy sao?

Lập tức Tống Dận Nhiên cười lớn, lời lẽ hắn đanh thép.

- Còn không phải sao? Phí Mặc Nhiên, không phải tôi không biết anh đang suy nghĩ gì.

Nếu như chúng ta đã có cùng một kẻ thù là người nhà họ Lý, tại sao chúng ta lại không hợp tác chứ?

Câu nói làm đến Phí Mặc Nhiên tỉnh rượu, mày đen thanh tú không do dự chau lại.

- Hợp tác? Tại sao tôi lại phải hợp tác với cậu?

Tống Dận Nhiên cho rằng Phí Mặc Nhiên vẫn còn không tin hắn, dù sao từ đầu đến cuối hắn và anh ta cũng không phải tình thâm, lại nói hắn với anh ta càng không phải tri kỷ, Phí Mặc Nhiên ngờ vực cũng không phải khó hiểu!

Mẹ hắn và ba Phí Mặc Nhiên kết hôn, hắn lại là con riêng của bà, về tình về lý cả hai đều không có quan hệ!

Em gái hắn bị nhà họ Lý hại chết, hình phạt dành cho Lý Ân Hạo với hắn vẫn chưa đủ, hắn quyết định ra một đòn trí mạng!

Lý Ân Hạo đối xử em gái hắn thế nào, hắn sẽ trả lại trên người Huỳnh Tiểu Như chừng ấy!

Bây giờ hắn không tiện đến gần Huỳnh Tiểu Như, người nhà họ Lý lại có sự đề phòng, vừa hay từ chỗ Phí Mặc Nhiên hắn có thể đặt cược.

Tống Dận Nhiên gật đầu một cái, sau đó hắn đi qua sofa, ngồi xuống đối diện Phí Mặc Nhiên.

Tống Dận Nhiên nghiêm túc nói:

- Tôi muốn anh giúp tôi có được Huỳnh Tiểu Như, tôi muốn từ chỗ con bé trả thù Lý Ân Hạo.

- Không đời nào!

Phí Mặc Nhiên kích động đứng dậy quát, răng lợi anh nghiến chặt.

- Tống Dận Nhiên, có chết tôi cũng không giao Tiểu Như cho loại người như cậu, cậu không có tư cách chạm vào người con bé.

- Không thể? Lẽ nào anh yêu con bé đó rồi sao?

Tống Dận Nhiên cũng đứng dậy sau đó, ngờ vực hỏi.

Lập tức, Phí Mặc Nhiên gật đầu:

- Phải, cả đời này người tôi yêu cũng chỉ có Tiểu Như, tôi không cho phép cậu vì trả thù nhà họ Lý mà làm tổn hại đến con bé.

Con bé với tôi là sinh mạng, tôi cấm cậu chạm vào người Tiểu Như, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận.

- Phí Mặc Nhiên, tôi là đang tác thành cho anh, tại sao anh lại không nhân cơ hội này có được cả người và trái tim con bé chứ? Anh yêu Huỳnh Tiểu Như như vậy, tại sao lại không biết nắm bắt? Anh không sợ đêm dài lắm mộng sao? Sau khi tôi có được con bé, anh cũng có thể nhân cơ hội ở bên cạnh con bé, anh không thấy rất tốt sao?

Ào một tiếng, Tống Dận Nhiên theo quán tính khép chặt hai mắt lại, khóe môi linh hoạt cảm nhận một mùi rượu ẩm nóng, cả người hắn loang lổ màu rượu đỏ.

Phí Mặc Nhiên tay xiết chặt ly rỗng, đồng tử anh đỏ rực, đồng thời tức giận nghiến chặt răng lợi nói:

- Vô sỉ, cả những lời dơ bẩn như vậy cậu cũng thốt ra được, tôi thật sự xem thường loại người giống như cậu.

Nghe cho rõ những lời tôi nói, nếu như cậu dám ra tay với Tiểu Như, tôi thề tôi sẽ không để yên cho cậu.

Tống Dận Nhiên, cậu có thể đi được rồi.

Nghe Phí Mặc Nhiên nói, Tống Dận Nhiên liền phục hồi lại tinh thần, vươn tay lau sạch rượu đỏ còn bám trên khuôn mặt anh tuấn.

Cuối cùng Tống Dận Nhiên mở mắt, nhìn thẳng Phí Mặc Nhiên, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.

- Phí Mặc Nhiên, hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại đề nghị ngày hôm nay của tôi, tôi hy vọng có thể cùng anh hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Bây giờ tôi có việc phải đích thân xử lý, gặp anh sau.

Nói xong, hắn xoay người, đi ra cửa..