Lát sau, trong phòng tắm.
- Thả ra! Đừng mà! Thả tôi ra!
- Tiểu Như ngoan, để tôi giúp em làm sạch cơ thể em một chút, tôi hứa sẽ không làm hại em.
- Hỗn đản, anh không được chạm vào người của tôi, anh không được như vậy!
- Của Tiểu Như rất đẹp, ngoan, em chịu khó phối hợp một chút nhé!
- Không! Không! Ưʍ...!Ưʍ...!Ưʍ...
- Môi Tiểu Như rất ngọt, để tôi thưởng thức nó thêm nhé?
- Cầm...!Ưʍ...!Ưʍ...!Ưʍ...
...
Huỳnh Tiểu Như chạy ra khỏi phòng tắm, quay về phòng, trên người chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc áo sơ mi màu trắng dài qua khỏi đầu gối, tất cả quần áo trước đó đều bị Lý Ân Tinh xé hỏng.
Lát sau Lý Ân Tinh quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, nhìn lại y phục bảo bối bị hắn làm hỏng quăng trên giường, khóe môi liền cong lên một nửa.
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Nhị thiếu gia, Lạc thiếu gia, Tưởng thiếu, Minh thiếu gia và Từ thiếu gia ở đại sảnh chờ cậu, cậu xuống gặp bọn họ ngay chứ?
Sắp tới sẽ có cuộc khám bệnh từ thiện ở vùng cao, bọn họ quả nhiên đến tìm hắn thương thảo!
Lý Ân Tinh nhận ra là giọng của dì Phương, ngoảnh cổ nhìn ra cửa.
- Tôi sẽ xuống ngay, dì đi làm việc của mình được rồi!
- Vâng, thiếu gia!
Phương Vũ Nguyệt đáp xong liền nhanh chóng rời khỏi.
Lý Ân Tinh đi đến giường ngủ, ngồi xuống, vươn tay cầm lấy chiếc váy hai dây màu trắng đã hỏng nằm trên giường, khuôn mặt xen vài tia phức tạp.
“Mặc dù mình đã hôn Tiểu Như, cũng đã chạm vào người con bé, nhưng mà con bé sẽ vì điều này né tránh mình, mình nhất định phải trong thời gian sớm nhất, tìm cơ hội khiến cho Tiểu Như ngoan ngoãn bên cạnh mình mới được.
Nói cũng vô ích, chi bằng...”
Nghĩ đến cuộc khởi hành sắp tới, sắc mặt Lý Ân Tinh giãn ra, khóe môi lơ đãng tạo thành một đường cong hoàn hảo.
- Bắt đầu thôi, Tiểu Như!.