Chương 58: 58: Thuận Nước Đẩy Thuyền

Theo kế hoạch, hiện giờ Tiểu Như cũng đang có mặt tại phòng của Vũ Hy, Hoàng Bảo Ân sau khi đưa nó đến chỗ Fdward thì đã trực tiếp chạy đến tìm Nhật Trần, cùng Nicholas tán ngẫu.

Lý Ân Tinh không lâu sau đó cũng hoàn thành công việc, bước ra khỏi phòng phẫu thuật, bất giác ho vài tiếng.

Gần đây hắn thường xuyên không ngủ, ăn uống lại thất thường, cộng thêm thời gian chi phối cho Tiểu Như, sức khỏe ít nhiều cũng ảnh hưởng đôi chút, họa may còn có Thế Hiên là người hắn tin tưởng, giao nó cho cô hắn cũng an tâm hơn phần nào.

Từ Chính Huy từ xa nhìn thấy Lý Ân Tinh, mất một lúc do dự mới quyết định đi lại, đối mặt hắn.

- Ahn, chúng ta nói chuyện một chút đi, được chứ?

Lý Ân Tinh phục hồi lại tinh thần, nhìn Chính Huy, miễn cưỡng ừ một tiếng.

***

- Huỳnh Vũ Hy đã tỉnh lại rồi sao? Mạng tên ngốc đó cũng không tệ nhỉ? Bị thương nặng như vậy mà vẫn không chết được, thật khiến người khác đau lòng mà, phải không Tiểu Bạch?

Lâm Hiên Quân chua xót cười tự giễu, ngồi trên sofa, tay dài tinh tế vuốt ve con mèo nhỏ ở trong lòng 一 Tiểu Bạch sở hữu bộ lông trắng như tuyết, theo thói quen được Lâm Hiên Quân chiều chuộng cọ má vào ngực anh, kêu “meow meow” vài tiếng, hành động đáng yêu khiến cơ mặt Lâm Hiên Quân tức khắc đóng băng lại.

Hứa Dực Khang đối diện quan sát Lâm Hiên Quân, mặt mũi thoáng chút đã phức tạp.

- Thiếu soái, bây giờ anh định giải quyết chuyện này như thế nào?

Từ sau khi Tiểu Như rời khỏi Lâm Hiên Quân liền biến thành một người khác hoàn toàn, lúc nào cũng xem Tiểu Bạch như vật thế thân của Tiểu Như, cả người đều ngẩn ngơ như vậy, ngay cả bữa ăn hoàn chỉnh cũng không có, tất cả tập trung thường ngày trước đó cũng không còn.

Anh hỏi tại sao không đến tìm Tiểu Như, Lâm Hiên Quân liền chỉ nói con bé bây giờ rất hận anh, chắc chắn sẽ không theo anh về, trong lòng khó tránh khỏi coi anh là người xấu!

Câu hỏi vừa rồi ít nhiều cũng làm tâm trạng Lâm Hiên Quân bị ảnh hưởng, lông mày tinh xảo không khỏi hạ xuống.

- Làm sao? Tôi rốt cuộc nên làm sao? Tiểu Như bảo vệ Huỳnh Vũ Hy như vậy, cậu nói tôi nên làm sao đây?

- Thiếu soái, chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể lập tức mang con bé về cho anh, anh không cần hành hạ bản thân mình như vậy!

Hứa Dực Khang trả lời, lập tức, Lâm Hiên Quân ngẩng mặt lên nhìn anh, môi cong lên một nửa.

- Cậu suy nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi, nếu chỉ là muốn Tiểu Như trở về bên cạnh tôi, tự tôi cũng có thể ra tay.

Chỉ là, tôi không muốn có được con bé bằng cách thức như vậy, ngược lại chỉ làm Huỳnh Vũ Hy đắc ý thôi.

Dứt lời, anh mang Tiểu Bạch đặt thẳng xuống sàn nhà, đứng dậy, đối mặt Hứa Dực Khang, tinh thần từ sớm cũng đã được phục hồi.

- Tuy tôi không kiên nhẫn nhìn con bé ở bên cạnh Lý Ân Tinh, nhưng mà cậu cũng thấy rồi đó, chỉ có bên cạnh hắn con bé mới thật sự an toàn, tôi không muốn vì sự ích kỷ của mình mà con bé tổn thương nữa.

Còn về Huỳnh Vũ Hy, tôi cá anh ta chắc chắn cũng đã lên sẵn kế hoạch trong đầu rồi.

- Nghĩa là, anh ta sẽ lợi dụng việc mình bị thương níu kéo Tiểu Như sao?

Lâm Hiên Quân không phủ nhận, gật đầu:

- Không sai, nhưng đó cũng không phải chuyện xấu!

Hứa Dực Khang không hiểu, mi tâm giữa trán liền nheo lại.

- Thiếu soái, ý của anh là...

Lâm Hiên Quân cười một tiếng, vươn tay, đặt lên vai Dực Khang, khẩu khí kỳ thật cũng thay đổi.

- Chỉ cần khiến Lý Ân Tinh không có cơ hội đến gần Huỳnh Tiểu Như, lúc đó cho dù là Huỳnh Vũ Hy cũng sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều.

Chỉ cần khiến con bé nhận ra việc Huỳnh Vũ Hy bị thương không phải lỗi của tôi, cậu nghĩ lúc đó con bé sẽ ngã về phía ai chứ? Hơn nữa nếu như vì việc Tiểu Như trở về bên cạnh Huỳnh Vũ Hy mà khiến mối quan hệ giữa con bé và hắn có vấn đề, tôi lúc đó không phải ra tay là thích hợp hơn sao?

***

Huỳnh Lỗi Phong đưa Tiểu Như đi dạo một lúc cuối cùng cũng chịu đưa nó quay lại phòng, vừa bước vào bất đắc dĩ nhìn thấy Lý Ân Tinh đang ngồi thưởng thức cà phê với Chính Huy, toàn thân cô gái nhỏ ngay tức khắc chấn động, nó chua xót gục đầu lên vai Huỳnh Lỗi Phong, trong lòng thầm mắng Hoàng Bảo Ân “khốn kiếp”.

Hoàng Bảo Ân trước đó còn nói sẽ về sớm, không ngờ đến giờ phút này vẫn không thấy mặt anh đâu, chưa kể lại để Lý Ân Tinh bắt gặp nó đi cùng Lỗi Phong, lần này xem ra nó xong rồi!

Huỳnh Lỗi Phong hít thở đều, đầu hơi ngoảnh lại nhìn Tiểu Như, song, mang nó đi đến đối diện Lý Ân Tinh.

- Không ngờ viện trưởng Lý và trưởng khoa Từ lại có lòng như vậy, rõ ràng rất bận rộn nhưng vẫn có thời gian chạy đến đây quan tâm tiểu nha đầu của tôi a!

Lời vừa dứt, cả hắn và Joen lập tức đều đứng lên, mặt mũi cả hai hệt như vừa ăn nhầm thuốc độc.

Tiểu Như không ngẩng mặt, giọng chua chát:

- Huỳnh Lỗi Phong, anh vừa phải thôi, muốn hại chết em sao?

Huỳnh Lỗi Phong cười một tiếng, dứt khoát xốc Huỳnh Tiểu Như lên, hành động của anh khiến hai người đối diện suýt nữa thì thổ huyết.

Hắn trừng mắt:

- Huỳnh Lỗi Phong, mau thả Tiểu Như xuống, đừng để tôi không thể tôn trọng anh!

Từ Chính Huy thấu tình đạt lý, tiếp lời:

- Tiểu Như vẫn chưa khỏe, anh có biết không thể mang con bé đi lung tung hay không? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?

Huỳnh Lỗi Phong bất động thanh sắc, bình thản, đáp:

- Con bé là em gái của tôi, hai người có ý kiến gì sao? Hơn nữa không phải hai người còn vì Tiểu Như mà đang trở mặt với nhau sao? Không lẽ nhanh như vậy đã làm hòa rồi?

Nghe đến đây, Tiểu Như vô thức ngẩng đầu lên, biểu cảm khuôn mặt cô gái nhỏ ngơ ngác.

- Tại sao lại vì tôi chứ?

Nó nhìn hắn, chỉ thấy Lý Ân Tinh ném cho nó một cặp mắt hình viên đạn to đùng, Tiểu Như hiểu ra điều gì đó liền gục đầu lên vai Huỳnh Lỗi Phong, che giấu bộ dạng vô số tội.

Thảo nào gần đây không thấy hắn liên lạc với Chính Huy, ngay cả gặp mặt ở bệnh viện cũng không nói nửa lời, hóa ra nguyên nhân là vì có liên quan đến nó.

Nhưng mà, không phải chính anh ta để nó lại chỗ Từ Chính Huy sao? Không lẽ còn nguyên nhân nào khác?

Lẽ nào...!

Tiểu Như suy nghĩ đến cái hôn lúc ở nhà Từ Chính Huy, khóe môi trong vô thức giật giật.

Đối diện, Lý Ân Tinh mặt mũi đen lại như đít nồi.

Cuối cùng, không nhịn được, gầm gừ:

- Huỳnh Tiểu Như, bây giờ em muốn tự xuống hay là tôi trực tiếp ra tay?

Huỳnh Lỗi Phong diện vô biểu tình, nhìn thẳng Lý Ân Tinh, lớn giọng, tuyên chiến:

- Tiểu Như, nếu như em không muốn cũng không sao, anh 3 sẽ dùng mạng của anh bảo vệ em đến cùng, anh không tin Lý Ân Tinh bạo gan như vậy dám cướp người của anh!

3 chữ “người của anh” bén như một lưỡi gươm xẹt qua ngang qua đầu hắn, Lý Ân Tinh lần nữa không giữ được bình tĩnh, nghiến chặt răng:

- Được, vậy chúng ta chờ xem, rốt cuộc là tôi không dám hay là Huỳnh Lỗi Phong anh không có bản lĩnh đây.

Đúng không, Tiểu Như?

Huỳnh Tiểu Như chua xót ngẩng mặt lên nhìn Lý Ân Tinh, thống khổ cười một cái.

Huỳnh Lỗi Phong hại chết nó rồi, anh hại chết nó rồi!