Chương 43: 43: Dùng Lưỡi Của Tôi Nghênh Đón Lưỡi Của Em

Tối đó, tại phòng hắn.

- Vậy ra điều kiện để Ken không nói cho ba cậu biết cậu đang ở đây, chính là dùng tiền của cậu, để làm phẫu thuật cho mẹ cậu ta sao? 一 Hắn hỏi, mặt trầm ngâm.

Theo như Ken kể, mẹ anh hiện giờ rất nguy kịch, bệnh viện mà mẹ anh đang điều trị họ cần anh phải tích cực gom tiền, nếu không có tiền, họ nhất định sẽ không chịu phẫu thuật.

Không ngờ chuyện đó lại thật sự xảy ra!

Tiểu Như cũng vì chuyện này mà chạy đến tìm hắn, đúng lúc nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, chân nhỏ bất ngờ dừng lại kịp.

Nó hé cửa, thò đầu vào bên trong.

Lý Ân Tinh đứng xoay lưng lại với Trương Hàn Minh, một tay cầm ly rượu, một tay đút vào trong túi quần, dáng dấp hoàn hảo không lấy một góc chết.

Trong phòng hiện tại nồng nặc mùi rượu vang, Tiểu Như theo phản xạ ngửi được liền đưa tay bịt mũi lại.

Tên mặt lạnh khốn kiếp, hắn ta không biết nó ghét nhất là đàn ông uống rượu rồi hay sao? Sao cứ thử sức chịu đựng của nó chứ!

Trương Hàn Minh đứng sau hắn, anh gật đầu, mặt điềm tĩnh.

- Không sai, do đó bang chủ, tôi có thể nhờ anh giúp cậu ta lo liệu việc phẫu thuật cho bà ấy hay không? Dù sao bệnh viện của anh cũng thuộc hàng danh tiếng, cộng với tay nghề phẫu thuật đó của anh, tôi tin chắc mọi việc sẽ suôn sẻ.

Còn về vấn đề tiền bạc, tất cả tôi sẽ chi! 一 Ban thẳng thắn.

Lập tức, Lý Ân Tinh phì cười, đầu hơi ngoảnh lại sau.

- Cậu dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ đồng ý chứ? Trương thiếu gia cậu, rốt cuộc là muốn cứu người hay cứu mình? 一 Hắn đâm chọt.

Lời lẽ như một gáo nước lạnh!

Sự thật thì hắn cũng không xa lạ gì Hàn Minh, cứu người cũng được, cứu mình cũng được, hắn không quan tâm nhiều.

Tóm lại, cần cứu hắn sẽ cứu!

Trương Hàn Minh chột dạ, anh gãi đầu.

- Bang chủ, anh đừng ghẹo tôi có được không? Cứu ai cũng là cứu, anh giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả ơn cho anh.

Được không? 一 Ban chân thành.

Hắn im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu.

- Được, lần này tôi sẽ giúp đỡ cậu! 一 Hắn ưng thuận.

Phía sau, Huỳnh Tiểu Như cũng thở phào, nó khép cửa, quay đầu, bước vài bước, xoa xoa cằm.

- Nhưng mà bang chủ là ý gì vậy nhỉ? 一 Nó lẩm nhẩm.

Đúng lúc mấy lời này của nó vô tình để lọt vào tai Jin, Lý Ân Vỹ từ trong phòng đi ra, anh nhìn thấy Tiểu Như đang đứng trước phòng hắn, nhất thời không thể tự chủ được bước lại.

- Tiểu Như, em làm gì ở đây vậy? Nửa đêm sao còn lấp ló ở ngoài này? Em đang làm chuyện mờ ám có phải không? 一 Jin nghi hoặc, hỏi.

Huỳnh Tiểu Như nghe thấy giật bắn người, nó bực dọc giơ tay đánh mạnh vào ngực anh.

- Tên khờ này, anh có cần hét lớn như vậy không? Lý Ân Tinh mà biết tôi đang nghe lén chuyện anh ta, anh ta nhất định sẽ gϊếŧ chết tôi đấy.

Sao anh lại hồ đồ như vậy? 一 Nó trách.

Lập tức, Jin phì cười, anh nắm lấy tay Tiểu Như, áp lên l*иg ngực mình.

- Nếu Lý Ân Tinh dám ra tay với em, anh chắc chắn sẽ dùng tính mạng này anh của anh, đổi lấy mạng của em.

Được không? 一 Jin chân thành, khóe môi anh hở ra.

Kỳ thực trước giờ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân biết quan trọng một người, sự chú ý vĩnh viễn cũng chỉ đổ dồn về cô ấy.

Chỉ là, anh gặp nó quá trễ.

So với thời gian 10 năm mà cả Ahn và Young yêu thầm nó, anh quả nhiên không có tư cách gì sánh bằng.

Nhưng mà, tình cảm của anh dành cho nó tuyệt đối không thua họ.

- Vì vậy, em là muốn chống đối với anh sao? 一 Lý Ân Tinh cười lạnh.

Dứt lời, nam nhân mặc nhiên đi đến ôm lấy hông Tiểu Như, đem nó áp vào trong ngực mình.

Hông nhỏ bị hắn ôm, tay nhỏ bị Jin giữ, Tiểu Như bị chèn ép ở giữa mặt mũi xanh lại như tàu lá.

- Hai người làm gì vậy? Thả tôi ra, mau thả tôi ra có nghe không? 一 Nó cựa quậy.

Trương Hàn Minh ở phía sau lắc đầu.

- Đúng là gia môn bất hạnh mà! 一 Ban chua xót cảm thán.

- Cậu câm mồm! 一 Đồng thanh.

Mắt cả hai phát sáng tia lửa điện.

- Người là của anh, em chán sống rồi sao? Khôn hồn thì tránh xa con bé ra! 一 Hắn đay nghiến.

Lý Ân Vỹ vờ không nghe thấy gì, anh nắm chặt tay Tiểu Như, đồng thời cúi đầu xuống hôn tay nó một cái.

Cuối cùng, ngẩng mặt lên.

- Lý Ân Tinh, anh cho rằng những lời em nói là đùa sao? Em yêu Tiểu Như, em phải có con bé, anh dựa vào cái gì chiếm lấy con bé làm của riêng của mình chứ? 一 Jin trừng mắt.

Trương Hàn Minh đanh mặt, anh xen vào:

- Hai người cẩn thận một chút, kẻo làm đau cô chủ nhỏ của tôi đấy! 一 Ban nhắc nhở.

- Không đến lượt cậu quản! 一 Đồng thanh.

- Được được, tôi không quản, tôi không quản nữa a! 一 Trương Hàn Minh đầu hàng.

- Tên ngốc như em thích nhất là ăn chơi qua đường, cũng có lúc muốn an phận hay sao? Nếu như em yêu Tiểu Như ngay từ đầu, em đã không khiến con bé bỏ đi rồi, tổn thương một người, là yêu người đó sao? Em qua lại với bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài, em có tư cách ở đây nói chuyện với anh sao? 一 Hắn khích bác.

- Anh...!一 Jin cứng họng.

Quả nhiên anh bị tính kế rồi, lời của Lý Ân Tinh hoàn toàn không có một điểm sai, trước kia là anh quá hư hỏng thôi!

- Buông tay Tiểu Như ra! 一 Hắn ra lệnh.

Nghe thấy, Lý Ân Vỹ gật đầu, anh sau đó cũng buông tay Tiểu Như, lạnh lùng quay người đi.

Nó nhìn theo, mặt đanh lại.

“Đúng là một con người quỷ quyệt mà!”

Lý Ân Tinh ôm lấy nó, hắn trầm mặc.

- Ban, cậu cũng đi được rồi! 一 Hắn xua đuổi.

Trương Hàn Minh ngây ngốc đưa chỉ tay vào mình.

- Cả tôi cũng đi sao? Nhưng mà cô chủ nhỏ...!一 Ban ngập ngừng.

- Tôi nói cậu rời khỏi, cậu từ bao giờ nhiều lời như vậy chứ? 一 Hắn cáu.

- Được rồi ông chủ, tôi lập tức đi ngay a! 一 Ban cười khổ.

Nói xong, anh nhanh chóng bỏ đi.

Lý Ân Tinh hài lòng, hắn ghé sát tai nó.

- Về phòng, chúng ta cùng nói chuyện một lúc! 一 Hắn dụ dỗ.

***

Tại phòng hắn.

- Lúc nãy em đã nghe được gì rồi? 一 Hắn dò hỏi.

Huỳnh Tiểu Như “...” là chuyện có liên quan đến Ken, Ban trước đó đã nói rồi, hắn cũng đã đồng ý giúp, nó không muốn nói nhiều.

Tiểu Như ngồi trên giường, nó lắc đầu, đối diện, gương mặt ác ma lạnh như băng.

Hắn đưa tay nâng cằm Tiểu Như lên, đáy mắt đầy nghi hoặc.

- Nói, em rốt cuộc đã nghe thấy cái gì? 一 Hắn cau mày.

Huỳnh Tiểu Như nhăn mặt, nó nắm lấy tay hắn.

- Là chuyện của Ken, ngoài ra không nghe được gì cả! 一 Nó thú nhận.

Lý Ân Tinh cười lạnh, hắn nghiêng đầu, thời khắc đó, Tiểu Như nhanh nhẹn quay mặt về phía khác.

Hắn hôn trượt, đồng tử co rút lại.

- Vì lý do gì né tránh? 一 Lý Ân Tinh trầm mặc.

Hắn xoay nhẹ cằm nó lại, mặt mũi Tiểu Như cũng đã tái mét từ lúc nào.

- Nói, em sợ cái gì? 一 Hắn quát lớn.

- R-Rượu, mùi rượu rất khó chịu! 一 Nó lắp bắp.

Lý Ân Tinh không chút biểu cảm gì, hắn buông cằm Tiểu Như ra, ngón tay thon dài linh hoạt chạm qua cánh môi nó, cuối cùng, nhếch mép cười.

- Bảo bối, đưa lưỡi của em ra! 一 Hắn dụ dỗ.

Tiểu Như giật mình, nó lắc đầu.

- Để làm gì chứ? Tôi không muốn! 一 Nó từ chối.

Chỉ thấy ánh mắt nam nhân sau đó đỏ rực lên, Huỳnh Tiểu Như sụt sùi:

- Ahn, anh say rồi phải không? Bữa khác chúng ta hẵng...!

- Tôi muốn hôm nay, em lập tức làm theo đi! 一 Hắn lãnh khốc, yêu cầu.

- Nhưng...!一 Nó do dự.

- Nhanh! 一 Hắn gắt.

- Đ-Được...!一 Nó sợ sệt gật gật đầu.

Dứt lời, Tiểu Như rụt rè đưa chiếc lưỡi nhỏ ra, hắn theo phản xạ liền nghiêng đầu, linh hoạt mang lưỡi dài của mình nghênh đón lấy lưỡi nó.

Huỳnh Tiểu Như không chịu được, nó bạo dạn đẩy hắn ra.

Lý Ân Tinh bị đẩy ra, đồng tử co rút lại.

Hắn lòn tay qua sau gáy Tiểu Như, kéo nó lại gần mình, vật nhỏ trong lòng hắn khóc nấc lên.

Nước mắt như muốn nhấn chìm cả vũ trụ!

Lý Ân Tinh đau lòng, hắn vươn tay còn lại lau sạch dư vị trên môi của Tiểu Như, hơi thở kéo theo chút nặng nề.

- Đừng khóc nữa, lần sau nếu không thích, tôi sẽ không ép em! 一 Hắn cười hiền.

Cuối cùng, hôn lên trán Tiểu Như..