- Chẳng hay hôm nay ngọn gió nào đưa Huỳnh thiếu gia hạ cố đến đây nhỉ?
Nhật Trần từ trên lầu đi xuống, không kiềm được giọng châm chọc Huỳnh Lỗi Phong một câu, trên tay còn ôm theo Huỳnh Đại Đại 一 con mèo nhỏ sở hữu bộ lông màu vàng đồng!
Lập tức, Huỳnh Lỗi Phong đứng dậy, gương mặt ngay tức khắc đanh lại.
Nha đầu đó thật sự không cần đến Đại Đại mà giao cho Hướng Nhật Trần nuôi dưỡng sao? Thảo nào Huỳnh Vũ Hy lại đau lòng như vậy!
Nhật Trần đi về phía Nicky, anh nghiêng đầu.
- Sao vậy? Có gì bất mãn sao? 一 Nicholas hỏi, giọng dửng dưng.
Huỳnh Lỗi Phong tức giận.
- Hướng Nhật Trần, Đại Đại nó sao lại ở chỗ của anh chứ? Là Tiểu Như không cần đến Đại Đại nữa phải không? 一 Anh cáu kỉnh.
- Không phải! 一 Hướng Nhật Trần lắc đầu.
Anh cúi xuống đặt Đại Đại xuống sàn nhà, lập tức, con mèo nhỏ chạy thẳng đến chỗ Huỳnh Lỗi Phong, như một thói quen cọ má vào chân anh, đồng thời kêu ‘meow meow’ vài tiếng.
Huỳnh Lỗi Phong sửng người trong vài giây, cuối cùng, Nicky khụy gối xuống, đưa tay vuốt ve bộ lông óng ả của Đại Đại.
- Đại Đại, mày vẫn ổn đấy chứ? 一 Huỳnh Lỗi Phong trầm mặc.
- Căn bản Tiểu Như không thể nào có nhiều thời gian để chăm sóc cho Đại Đại, cho nên Ahn đã gửi Đại Đại đến cho anh.
Em cũng thấy rồi đó, Đại Đại ở bên cạnh anh rất an toàn, em cũng đừng nên việc gì cũng mang đổ hết cho Tiểu Như.
Hai năm trước em không ở Việt Nam, em căn bản không hiểu được Huỳnh Vũ Hy đối xử với con bé tệ hại như thế nào, em cũng đừng bị cậu ta làm ảnh hưởng! 一 Hướng Nhật Trần chân thành khuyên nhủ.
An toàn? Bị ảnh hưởng? Anh không phải trẻ lên ba!
Huỳnh Lỗi Phong ném con ngươi xám khói nhìn Nhật Trần, khóe miệng anh cong lên.
- Là vì Tiểu Như không có thời gian chăm sóc cho Đại Đại hay thật chất không muốn nhìn thấy mặt nó đây? Là ai đã từng hứa sẽ không bỏ rơi con vật mà nó yêu nhất chứ? Hướng Nhật Trần, em căn bản không cần biết Huỳnh Vũ Hy đáng trách như thế nào, em chỉ cần biết vì ai mà tên ngốc đó đang tự hành hạ bản thân mình kia kìa! 一 Huỳnh Lỗi Phong gai góc.
Nghe thấy, Hướng Nhật Trần cười khẩy.
- Là cậu ta đáng đời! 一 Anh nghiến chặt răng lợi.
- Anh...!一 Huỳnh Lỗi Phong cứng họng.
Cùng lúc này, một giọng nói quen thuộc cũng vang lên...
- Anh Nhật Trần, em có mang thức ăn mà Đại Đại yêu thích đến cho anh đây nè! 一 Nó hớn hở nói vọng vào.
Đi cùng còn có Trương Hàn Minh, trên tay Ban đang xách theo lỉnh kỉnh đồ.
Huỳnh Lỗi Phong theo phản xạ quay lại nhìn người vừa bước vào, mặt mũi anh trầm ngâm.
- Nha đầu / Anh ba! 一 Đồng thanh.
***
Bệnh viện PN, tại sân thượng.
- Tôi nghe, có chuyện gì vậy? 一 Hắn hỏi.
Một tay cầm điện thoại, một tay đút vào trong túi quần, mắt nhìn ra xa xăm.
Giờ này không phải hai đứa trẻ này đang đến nhà Nhật Trần không phải sao? Sao Trương Hàn Minh không biết phép tắc gọi đến làm phiền hắn?
- Bang chủ, xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng mà tôi có chuyện này cần nói để anh biết.
Huỳnh Lỗi Phong anh ta trở về rồi, lúc nãy tôi và cô chủ nhỏ đã gặp qua! 一 Trương Hàn Minh kể lể.
Hắn vừa nghe đến 3 chữ ‘Huỳnh Lỗi Phong’, tức khắc mặt mũi đen kịt lại.
- Huỳnh Lỗi Phong? Tên ngốc đó trở về từ lúc nào? Bây giờ Tiểu Như đang ở đâu? Không ở bên cạnh của anh ta đúng không? 一 Hắn nhíu mày.
- Cái đó...!一 Trương Hàn Minh ngập ngừng.
- Tôi hỏi lại cậu một lần cuối, bây giờ Tiểu Như đang ở đâu? 一 Hắn gấp rút.
- À thì...!hai người họ đã cùng nhau trở về Huỳnh gia rồi, anh ta nói có chuyện cần nói với Tiểu Như, tôi có ngăn cản nhưng không được, bang chủ thật xin lỗi! 一 Trương Hàn Minh dè dặt.
Lý Ân Tinh không trả lời, hắn theo phản xạ tắt điện thoại, hơi thở kéo theo chút nặng nề.
- Đúng là một đứa trẻ khờ mà, nhanh như vậy đã muốn rời khỏi tôi rồi sao? 一 Hắn thất vọng.
Từ Chính Huy đứng sau hắn, hai tay đút vào trong túi quần, gương mặt anh mâu thuẫn.
Từ sau chuyện lần trước trở đi hắn đều không nói chuyện với anh, hầu hết thời gian gặp nhau chỉ nói đến công việc, kỳ thực cảm giác xa cách này làm anh có chút không được quen.
Từ Chính Huy đi đến đứng cạnh hắn, hai mắt nhìn ra xa.
- Quả nhiên đứng ở đây có thể quan sát vạn vật rõ đến vậy, không phiền khi tao đến đây chứ? 一 Joen hỏi, giọng nhàn nhạt.
- Mày nói xem? 一 Hắn hỏi lại.
Từ Chính Huy quay mặt lại nhìn hắn.
- Chúng ta quen biết cũng đã lâu, mày thật sự chỉ vì chuyện đó trở mặt với tao sao? Tao với Tiểu Như là trong sạch, hơn ai hết mày phải tin tưởng tao với con bé chứ! 一 Joen khuất tất.
Lập tức, hắn ghé mắt nhìn Chính Huy.
- Tao có thể tin Tiểu Như, nhưng tao không tin bất kỳ ai xuất hiện bên cạnh của con bé, mày cũng không ngoại lệ! 一 Hắn lãnh đạm trả lời.
Nói xong, hắn quay người bỏ đi.
***
Huỳnh gia, tại phòng nó.
So với những năm trước thì nơi đây hoàn toàn không hề thay đổi gì, nhất là những vật dụng mà từ nhỏ nó yêu thích, Huỳnh Tiểu Như đi đến bàn học, tay quệt một đường dài, quả nhiên liền không nhìn thấy hạt bụi nào!
Bất giác Tiểu Như trầm ngâm trong vài giây.
“Thì ra vẫn còn có người quan tâm dọn dẹp giúp mình sao?”
Huỳnh Lỗi Phong đứng sau nó, anh mỉm cười.
- Mọi thứ trong phòng của em đều không hề thay đổi gì, bởi vì tên ngốc Huỳnh Vũ Hy đó nói, anh ấy nhất định sẽ đợi được ngày em quay trở về! 一 Huỳnh Lỗi Phong ôn nhu, nói.
Cổ họng nó nghẹn lại.
Mong nó trở về để đối xử tệ bạc với nó sao?
- Anh biết giữa hai người có hiểu lầm, anh cũng rất muốn nói em biết tại sao Huỳnh Vũ Hy lại làm vậy đối với em, nhưng tha lỗi cho anh, anh không thể nói ra được! 一 Huỳnh Lỗi Phong chua xót.
- Tại sao chứ? 一 Nó quay đầu nhìn Lỗi Phong, hai hốc mắt đỏ hoe.
Huỳnh Lỗi Phong nhìn thấy ánh mắt sắp sửa khóc của nó, không tránh khỏi đau lòng!
So với là cô bé lúc còn bên cạnh anh, Huỳnh Tiểu Như hiện tại đứng trước mặt anh hoàn toàn rất khác biệt, dĩ nhiên anh không phủ nhận công lao của Lý gia!
Nhưng mà, anh chính là không muốn Lý Ân Tinh hoặc bất kỳ một ai cướp mất nó khỏi tay mình.
Huỳnh gia trước là nhà của nó, nó tuyệt đối phải trở về nơi nó nên thuộc về!
Lỗi Phong đi về phía Tiểu Như, anh nắm lấy hai vai nó.
- Tiểu Như, em đừng bận tâm đó là vấn đề gì, bây giờ anh về rồi, em cũng nên dọn về nhà chúng ta có được không? Về với anh được không? Chúng ta mới là một gia đình, em mang họ Huỳnh, Huỳnh gia mới là gia đình của em em hiểu không? 一 Huỳnh Lỗi Phong ra sức thuyết phục.
Ánh mắt ôn nhu lúc trước của anh cũng đã thay đổi đi rất nhiều, nó chỉ cảm nhận được sự xa lạ đến khó tả!
Tiểu Như lạnh lùng gạt tay Lỗi Phong ra.
- Huỳnh Lỗi Phong, tại sao em phải nghe lời anh? Em thậm chí còn không biết lời của anh nói lúc nào mới là thật, bởi vì anh giống như Huỳnh Vũ Hy vậy, thích thì mang em về, không thích có thể vứt bỏ em.
Hai năm qua ở Lý gia em sống hoàn toàn rất thoải mái, em không cần thiết quay trở lại nơi này! 一 Nó dứt khoát.
Đáy mắt Huỳnh Lỗi Phong đỏ rực lên, anh tức giận nắm lấy cổ tay Tiểu Như kéo đem về phía mình, cuối cùng, dồn nó vào vách tường, hai tay cố định ôm lấy hông Tiểu Như.
- Huỳnh Tiểu Như, em đừng quên em vốn dĩ thuộc về quyền sở hữu của Huỳnh Lỗi Phong này, mấy năm qua em ở bên cạnh Lý Ân Tinh, em rốt cuộc bị cậu ta tẩy não rồi hay sao? 一 Huỳnh Lỗi Phong thịnh nộ, cơn giận dữ thiêu đốt lý trí anh.
Tiểu Như nhìn thấy ánh mắt tức giận đó của anh, cả người lập tức thu nhỏ lại.
Huỳnh Lỗi Phong nói vậy là ý gì? Sở hữu của anh ta là sao?
- Thả em ra, em không phải là nô ɭệ của anh.
Nên nhớ em là em gái anh, em cũng có tự do riêng của mình, anh đừng tự cho mình là đúng nữa.
Nhà họ Huỳnh vốn dĩ từ bỏ Huỳnh Tiểu Như em trước, không phải em có lỗi với các người! 一 Nó hét.
- Vậy à? Miệng lưỡi của em gai góc thật, mấy lời phản trắc này, là Lý Ân Tinh dạy em có đúng không? Rốt cuộc em và cậu ta tiến triển đến mức độ nào rồi? 一 Huỳnh Lỗi Phong cay cú.
Huỳnh Tiểu Như nhìn Lỗi Phong, nó lắc đầu, hai tay chống thẳng vào ngực anh, thân thể vững chắc làm cho đầu óc nó rỗng tuếch.
Được thế, Huỳnh Lỗi Phong nghiêng đầu.
- Tránh xa em ra, anh dựa vào cái gì dở trò bẩn thỉu này với em gái của mình chứ? 一 Nó nói, theo phản xạ quay mặt về phía khác.
Huỳnh Lỗi Phong không trả lời, hai mắt đổ dồn về vết hôn trên cổ Huỳnh Tiểu Như, lập tức nhếch môi lên.
Anh ghé sát tai nó, dứt khoát cắn nhẹ vào.
- Ưʍ...!Huỳnh Lỗi Phong anh là chó hay sao? Ai cho phép anh làm vậy? 一 Nó mắng.
Huỳnh Lỗi Phong im lặng trong vài giây, cuối cùng, anh di chuyển khuôn mặt anh tuấn xuống cổ nó, hai mắt dứt khoát khép chặt lại.
- Thơm quá, Tiểu Như, người của em thơm thật, anh không nỡ nhìn em bên cạnh người con trai khác đâu! 一 Huỳnh Lỗi Phong ranh mãnh.
Môi bắt đầu rà soát trên chiếc cổ nõn nà, mỗi nơi anh lướt qua lập tức đều để lại dấu vết rất rõ ràng, che lấp dấu hôn trước đó hắn để lại.
Tiểu Như không chịu được, nó đánh anh.
- Dừng lại đi, anh là đồ biếи ŧɦái, em là em gái của anh đó! 一 Nó uất ức.
Huỳnh Lỗi Phong nghe nó nói, lập tức đóng đinh các hoạt động của mình, anh mở mắt, gương mặt xen vài tia phức tạp.
Tiểu Như thừa dịp Huỳnh Lỗi Phong không chú ý đến mình, nó đẩy anh, chạy ra cửa..