Từ nhỏ Lý Ân Vỹ đã có niềm đam mê rất lớn với côn trùng, thú cưng là nhện càng không phải ngoại lệ!
Chỉ là với Huỳnh Tiểu Như mà nói, thứ đó không khác nào quái vật!
Vừa rồi nghe Lý Ân Vỹ nói đến baby của anh vẫn quanh quẩn trong phòng, hai chân Tiểu Như run bần bật, chiếc gối đang ôm rơi xuống trong vô thức.
Lý Ân Tinh quay lại, hắn cúi người, vươn tay xoa đầu Huỳnh Tiểu Như một cái.
- Không có gì đáng sợ, em là mèo không phải sao? Mèo thì không được sợ nhện, lẽ nào em muốn như vậy bị con nhện xấu xí đó đánh bại?
Lý Ân Vỹ đứng phía sau cười khổ, không kiềm được chen vào:
- Lý Ân Tinh, baby của em rất đẹp, anh có cần phân biệt như vậy không?
Lý Ân Tinh ở phía trước hơi ngoảnh đầu lại sau.
- Câm miệng, không có chuyện của em!
Dứt lời, hắn quay lại nhìn Tiểu Như, mặt mũi Huỳnh Tiểu Như trắng bệch.
- Ahn, anh bắt nó cho tôi có được không? Nếu không tôi sẽ không ở đây nữa đâu.
Nó nói, Lý Ân Hạo lúc này cũng quay đầu.
- Được rồi nhóc, chuyện này cứ để anh giải quyết là được rồi, nhưng trước tiên em phải đi rửa mặt trước cái đã!
Anh lên tiếng, Huỳnh Tiểu Như nhìn anh, nó lắc đầu:
- Nếu nó ở trong đó thì sao? Em không đi đâu!
Lời Tiểu Như vừa dứt, Lý Ân Tinh liền bế Tiểu Như lên, xoay người rời khỏi phòng.
- Chuyện ở đây giao lại cho hai người, tôi đưa Tiểu Như đến phòng tôi vệ sinh cá nhân trước.
Lý Ân Hạo, Lý Ân Vỹ “! ”
***
Lý Ân Tinh giúp Tiểu Như vệ sinh cá nhân xong liền cùng nó đi xuống nhà, trong thời gian hắn thao thao bất tuyệt trên máy tính, Tiểu Như ngồi bên cạnh thong thả thưởng thức kẹo hồ lô.
Được một lúc, Huỳnh Tiểu Như dừng lại, ghé mắt nhìn sang hắn.
Lý Ân Tinh khi làm việc rất ít khi xao lãng, nhất là vẻ mặt nghiêm túc đó của hắn, cho dù trời có sập xuống nó cá hắn vẫn rất bình thường, điều này nó có muốn cũng không thể có được.
Tiểu Như ăn nốt kẹo hồ lô, nhồm nhoàm nói lí nhí:
- Lý Ân Tinh, anh có thể lên đó giúp bọn họ tìm con nhện đó được không?
Dù sao nhện cũng là một loài có độc tố, nó rất sợ bọn họ sẽ không thể xoay sở, ngộ nhỡ không tìm thấy nó nhất định sẽ không thể ngủ yên!
Lý Ân Tinh hai mắt hướng thẳng vào màn hình laptop, tùy tiện đáp:
- Không thể, trừ phi em nói lý do vì sao tôi lại phải giúp em?
Tiểu Như nuốt hết kẹo hồ lô vào bụng, cứng giọng đáp:
- Bởi vì anh giống như là anh trai tôi, tôi là em gái tốt của anh!
Lý Ân Tinh dừng lại, mày hắn rũ một thể.
- Huỳnh Tiểu Như, ai muốn làm anh trai của em chứ!
Dứt lời, hắn đóng laptop, đứng dậy, đi lên lầu.
Huỳnh Tiểu Như nhìn theo sau, mặt mũi nó ngây ngốc.
- Rốt cuộc là ý gì?.