Tại WC!
Hai bên cãi nhau một lúc liền nảy sinh mâu thuẫn đến đánh nhau, Thế Hiên có phần yếu hơn bởi vì cô chỉ có một mình, mãi đến khi An Hảo xuất hiện thì Thế Hiên cũng đã bị trầy xước khắp người.
Tiêu Ánh Minh cùng với Đỗ Hoàng Di dừng lại, cả hai không hẹn quay sang nhìn người vừa mới xuất hiện là An Hảo, lần lượt nhếch môi lên.
Tiêu Ánh Minh khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu đầy mỉa mai.
- Chuyện của tụi tao mà mày cũng dám xen vào à? Hoàng Di, có hứng thú với nó không?
Đỗ Hoàng Di tặc lưỡi:
- Con nhỏ này thì cần gì phải mạnh tay với nó chứ, chỉ cần như vậy là đủ rồi!
Dứt lời, Đỗ Hoàng Di đã nhanh tay giật lấy kính cận trên mắt của An Hảo, động tác quá nhanh khiến cô không thể nào đề phòng, cư nhiên Đỗ Hoàng Di rất thỏa mãn, nhỏ cầm lấy kính cận của cô ném xuống chân mình rồi tiện thể chà đạp lên, An Hảo không nhìn thấy gì, cô cúi xuống mò mẫm trong bộ dạng khổ sở.
Đỗ Hoàng Di nhìn thấy, nhỏ sỉ vả:
- Nhìn mày bây giờ rất giống chó đó con mọt sách!
Dứt lời, nhỏ quay lại ném ánh mắt khinh bỉ vào Thế Hiên.
- Còn anh trai mày nữa, tao sẽ cho sự nghiệp anh ta tiêu tan vì đã từ chối không chấp nhận yêu tao!
Nhỏ chắc nịch, Ánh Minh ở bên cạnh vỗ vỗ vai Hoàng Di.
- Cùng với Huỳnh Tiểu Như mới phải chứ, mày nói có đúng không? Đi thôi Hoàng Di, chúng ta cùng đi xem vở kịch ở phòng họp của ba mày!
Trước khi đi cả hai vẫn không quên nhìn lại An Hảo và Thế Hiên, Thế Hiên càng không muốn chuyện này tiếp tục như thế mà diễn ra, cô cố gượng dậy lao đến chỗ An Hảo, vòng tay xiết chặt lấy cô nàng.
- Hức, xin lỗi, tao thật xin lỗi!
***
Phòng hiệu trưởng 一 bầu không khí trong lành nhanh chóng bị tàn phá, bởi vì, Đỗ Hoàng Thiên nắm được một số hình ảnh thân thiết giữa anh và Tiểu Như, ngay trong cuộc họp ông đã công bố với toàn thể có mặt, điều này đồng nghĩa với việc dồn ép Thế Minh vào đường cùng.
Sự nghiệp của anh bị lung lay!
- Uổng công tôi đã tin tưởng cậu, cho rằng cậu là một người thầy giáo có đầy đủ nhân cách tốt.
Nhưng mà tôi thật sự không ngờ, bên trong cậu lại đốn mạt đến mức yêu chính cả học sinh của mình.
Đổng Thế Minh, cậu giải thích sao đây?
Sắc mặt Louis hoàn toàn không chút biến chuyển gì, anh thậm chí còn rất bình tĩnh là đằng khác!
Đổng gia và Đỗ gia có một chút quan hệ, con gái của ông lại đem lòng thích anh, mặc dù trước đó anh đã phân biệt rất rõ ràng.
Muốn anh kết hôn với con gái ông ta để thăng tiến, ông ta nghĩ anh là loại người như thế nào?
Đổng Thế Minh cười lạnh.
- Đã vậy tôi cũng nói luôn, tôi vốn dĩ không có cảm giác gì với con gái của ông, tôi càng không có hứng thú với tước danh con rể của hiệu trưởng.
Đổng gia đâu nghèo đến mức phải kết thông gia với các người.
Còn nữa, ông đừng lấy việc tư xen lẫn với việc công, người biết luật phạm luật là ông đấy hiệu trưởng!
- Cậu...
- Tôi làm sao? Tôi quá thực tế hay ông quá vô lý? Tóm lại tôi và học sinh của tôi rất minh bạch, cho dù chúng tôi có quan hệ bất chính, chuyện đó cũng không liên quan gì đến ông!
Đỗ Hoàng Thiên cứng họng, tay chỉ thẳng vào Thế Minh.
- Đừng quá kích động chứ hiệu trưởng, ông muốn tất cả mọi người đều có mặt ở đây biết được con gái của ông có cho người khác cũng không cần hay sao? Suy đồi đạo đức không phải tôi, mà là ông!
Dứt lời, anh bỏ đi.
Đỗ Hoàng Thiên đứng chết lặng, những tiếng xì xào lại liên tục vang bên tai.
- Không ngờ việc hiệu trưởng muốn đình chỉ công việc của thầy Đổng là vì không tiếp nhận con gái của ông ấy!
- Không ngờ mọi chuyện lại như vậy!
- Thật sự tôi không thể tin được đó lại là lý do!
-...
Bên ngoài.
Tiểu Như đoán được Thế Hiên xảy ra chuyện, nó lập tức bỏ đi tìm Thế Minh, đúng lúc nhìn thấy Louis vừa từ trong phòng hiệu trưởng bước ra ngoài, gương mặt có vẻ không được vui.
Lập tức, Tiểu Như khập khiễng chạy đến trước mặt anh, cả người cúi xuống thở hổn hển.
- Anh Thế Minh, có chuyện không hay rồi!
Nó nắm lấy cánh tay anh, khổ sở nói, Louis nghe nó nói vậy liền cau mày, anh kéo nó đi sang phía khác để nói chuyện.
- Có chuyện gì vậy? Mau nói anh biết có được không?
Tiểu Như lắc đầu, nó nắm lấy tay anh kéo anh đi.
- Em nghe Thế Hiên hình như đang cãi nhau với ai đó, em sợ nó sẽ xảy ra chuyện!
Cùng lúc này, Ánh Minh và Hoàng Di cũng đúng lúc đi tới, Đỗ Hoàng Di trông thấy lại không vui.
Nhỏ ngán đường.
- Ở đây mà hai người cũng dám công khai hẹn hò sao? Quá đáng! Tiểu Như tao phải gϊếŧ chết mày!
Hoàng Di vừa mới vung tay lên định đánh Huỳnh Tiểu Như thì Thế Minh đã kịp thời phản ứng giữ lấy cổ tay nhỏ, anh không đổi tức giận hất Đỗ Hoàng Di ra.
Nhỏ những tưởng mình sẽ ngã nhưng không ngờ lại rơi vào vòng tay ấm áp của Chính Huy, anh đúng lúc xuất hiện và đỡ lấy Hoàng Di khiến cả đám chứng kiến há hốc mồm.
Như Ý, Nhã Hân, Tuyết Nhi, Thế Hiên và An Hảo tức xanh mặt trừ hai gương mặt bình thản là nó và Thế Minh.
Ánh Minh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng vừa diễn ra, không khỏi thốt nên lời.
Diễn đủ rồi, Joen nhếch môi:
- Quý cô, xin lỗi nhé! Tôi đã đỡ nhầm người rồi!
Cả đám lại một lần nữa há hốc mồm nhìn Hoàng Di tuột khỏi vòng tay Từ Chính Huy, nhỏ cư nhiên ngã sõng soài dưới mặt sàn lạnh ngắt, Joen phủi phủi áo vài cái rồi tiến đến chỗ Thế Minh và Tiểu Như.
Nhìn thôi cũng đủ biết là có chuyện gì xảy ra rồi.
Anh khó chịu trách móc:
- Tiểu Như, chân em không sao chứ? Tôi đã bảo không được đi lung tung đợi tôi đến đón rồi kia mà!
Ánh Minh lúc này cũng đã đỡ Hoàng Di, gương mặt cả hai đen kịt lại.
Đỗ Hoàng Di tức tối, mắng:
- Đáng ghét!
Từ Chính Huy nghe thấy, anh quay lại nhìn Hoàng Di nhếch môi lên:
- Cả hôn thê của tôi mà cô cũng dám ra tay, cô đúng là từ nhỏ bị chiều hư đến lớn rồi!.