Không khí ngay sau đó liền nồng nặc mùi thuốc súng!
Tiểu Như cảm nhận được nguy hiểm, nhanh như cắt đã chạy đến nấp sau cánh tay Joen.
Từ Chính Huy thở dài:
- Nói dối mày là tao có lỗi, nhưng tao là đang giúp Tiểu Như.
Con bé nói...!
- Giúp Tiểu Như sao?
Hắn nheo mày, mặc nhiên di chuyển đến gần Từ Chính Huy, đồng tử đỏ rực lên.
Cô gái nào đó sợ hãi run bần bật.
- Không sai, chúng ta đều xuất thân từ bác sĩ, giúp đỡ người khác là việc cần nên làm, nhưng mày có cần phải nói dối khiến tao lo lắng không?
Lý Ân Tinh bình thường đối xử với nó cũng không tệ, chỉ là nguyên tắc của hắn vì vậy cũng khá nhiều, nó hầu như đều không thể làm theo, nhưng hắn lúc đó cũng không giận dữ như bây giờ!
Có thể nói, bây giờ, hắn giống như uống phải một hủ dấm chua vậy!
Tiểu Như nắm lấy cánh tay Từ Chính Huy, đầu hơi cúi thấp xuống, ngay cả những lời muốn nói nhất cũng không thể thốt ra.
Đây không phải lần đầu nó khiến hắn không an tâm, thật chất trước giờ đều như vậy, hắn nói, nếu nó cách xa hắn trong phạm vi 100 mét, đồng nghĩa với việc hắn phải lo lắng rồi.
Hôm nay cũng như vậy, bị thương, thậm chí bị đối xử tệ vẫn không đến tìm hắn.
Người không nói mà rời đi chính là kẻ ngu ngốc!
Joen nhìn hắn, ánh mắt đầy nhiễu loạn.
- Tao xin lỗi, có lẽ tao không đủ hiểu chuyện nhà của hai người, cho nên mới giải quyết theo cảm tính.
Tao nhìn thấy Tiểu Như bị thương, tao không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, lúc đó tao chỉ nghĩ làm sao để giúp con bé trước.
Con bé nói không muốn liên lạc với mày, tao không còn cách nào khác đành phối hợp, nếu như mày không thích thì cho tao xin lỗi!
Nghe thấy, hắn cười lạnh:
- Giờ tao mang người đi được rồi chứ?
Mang người?
Tiểu Như giật mình, nó lay lay cánh tay Joen, đầu liên tục lắc lắc.
- Joen, không phải anh nói sẽ giúp tôi rồi sao? Anh nói gì đi chứ?
Lập tức, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, Từ Chính Huy cư nhiên gạt tay Tiểu Như ra.
- Người đến cũng đến rồi, em muốn tôi nên nói gì bây giờ? Tôi chỉ là một người dân bình thường, công việc của tôi phải phụ thuộc vào ông chủ, em nói tôi giải quyết thế nào đây?
- Anh...
- Đúng vậy, tôi chính là không thể xen vào chuyện hai người, em hiểu rồi chứ?
Nói xong, anh quay lại nhìn hắn.
- Viện trưởng, mang người đi được rồi!
***
Phòng viện trưởng 一 cả căn phòng bao trùm bầu không khí lạnh lẽo đến đáng sợ, từ lúc mang nó về đến giờ hắn đều không nói gì, chỉ im lặng ngồi ở Sofa ôm Tiểu Như, hai mắt khép hờ lại.
Hơi thở ác ma càng lúc càng nặng nề!
Hắn chủ động ghé sát tai Tiểu Như.
- Nói xem, vì lý do gì bỏ đi?
Huỳnh Tiểu Như lắc đầu, nó không nói.
- Không muốn nói thì không cần phải nói, một chút theo tôi trở về nhà!
Nhà? Huỳnh Tiểu Như còn cho rằng mình nghe nhầm, nó cười mỉa mai hắn.
- Đó không phải là nhà của tôi, tôi không có nhà, Huỳnh gia hay Lý gia đều không phải!
Hắn nhìn thấy nụ cười thất vọng trên gương mặt của nó, thần trí cư nhiên cũng bất định.
Đồng tử hắn tối tăm.
- Em sợ tôi sẽ giống như Huỳnh Vũ Hy thứ hai sao? Không cần em? Bỏ rơi em sao?
Người đàn ông trong trí nhớ của nó cách đây 2 năm, chính là người như vậy!
Anh không cần nó, gia đình mà nó có, họ vốn dĩ không phải!
- Đừng vì những lời nói hồ đồ của Lý Ân Vỹ mà cho rằng em không tốt, em rất tốt, tôi và Young yêu thương em là việc mà chúng tôi cần làm, em không có lỗi!
Vì vậy, những lời Jin nói là thật sao? Bọn họ rất yêu nó?
Cổ họng người nào đó khô khốc.
- Tôi không cần!
- Nhưng tôi cần!
Hắn hôn lên tai nó, dứt khoát nói.
- Tiểu Như, em biết rõ tôi không thể sống thiếu em mà phải không? Em trai tôi làm tổn thương em, nhưng tôi thì không, em không được bị nó làm kích động!
Nghe thấy, nó phì cười.
- Tại sao tôi phải kích động khi những lời đó đều đúng chứ? Lý Ân Tinh, tôi không giỏi, tôi không tốt, tôi thậm chí còn gây cho anh rất nhiều phiền phức, vậy tôi hỏi anh, tôi dựa vào cái gì ở lại chứ?
- Dựa vào tôi yêu em!.