Vừa rồi tâm trạng của Tiểu Như rất tệ, sau khi rời khỏi trường học hắn liền đưa nó đến nhà hàng, cùng bảo bối dùng cơm.
Tiểu Như xử lý xong bụng đói, lau sạch miệng bằng khăn giấy, sau đó uống chút nước, cuối cùng nhìn hắn cười một cái.
Lý Ân Tinh dừng lại, hắn co mày:
- Tiểu quỷ, lại muốn vòi vĩnh gì nữa có phải không?
- Ưm, tôi đột nhiên muốn ăn kem.
Nó trả lời, Lý Ân Tinh nghe thấy liền buông đũa, không mấy thoải mái nói:
- Dạo trước cũng vì nó mà em bị viêm họng, em còn muốn ăn nó nữa sao? Tiểu Như, không phải tôi hà khắc với sở thích của em, tôi là đang lo lắng cho em thôi.
Sức khỏe em không tốt, em đừng bướng bỉnh nữa.
Đến đây, nụ cười Huỳnh Tiểu Như tắt hẳn, nó thất vọng xụ mặt xuống.
Lý Ân Tinh từ đối diện nhìn qua, hơi thở hắn nặng nề.
- Tiểu Như, ngoan một chút, em không biết tôi sẽ đau lòng nếu như em bị bệnh hay sao? Bây giờ tôi có rất nhiều việc đau đầu, hy vọng em sẽ không làm tôi thêm áp lực, em hiểu tôi đang nói gì mà phải không?
Huỳnh Tiểu Như không trả lời, nó buồn bã vươn tay cầm lấy balô đeo lên vai, sau đó đứng dậy rời khỏi ghế, xoay ngang đi ra cửa.
Lý Ân Tinh quay đầu nhìn theo sau Tiểu Như, hắn co mày:
- Nha đầu ngốc, tại sao đến bây giờ em vẫn bướng bỉnh như vậy chứ?
***
Dọc đường đi cả hai không hề nói câu nào, mãi đến khi hắn nhận được điện thoại từ một số máy lạ.
Lý Ân Tinh bật tai nghe bluetooth, vừa lái xe vừa nói:
- Ban, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?
-...
- Thời gian sắp tới có thể tôi sẽ khá bận rộn, tôi lại không tin tưởng người khác, hi vọng cậu chăm sóc cho Tiểu Như thật tốt.
-...
- Nội trong hôm nay tôi muốn nhìn thấy cậu ở Lý gia, mọi việc còn lại sau khi gặp cậu tôi sẽ nói cụ thể.
-...
- Được rồi, gặp cậu sau.
Lý Ân Tinh tắt tai nghe bluetooth, sau đó cho xe dừng lại ở bên đường, cuối cùng ngoảnh sang nhìn Tiểu Như.
Tiểu Như không để ý, quay mặt về phía khác.
Lý Ân Tinh tháo bỏ dây an toàn, bất ngờ rướn người về phía Huỳnh Tiểu Như, dứt khoát hôn má nó một cái.
Huỳnh Tiểu Như giật mình, theo quán tính quay đầu, Lý Ân Tinh có được cơ hội liền khóa chặt môi nó, mạnh mẽ dùng lưỡi tách răng Tiểu Như ra...
Day dưa một lúc hắn mới chịu dừng lại, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
- Vô sỉ!
Nó mắng, Lý Ân Tinh cười cười, vươn tay nâng cằm Tiểu Như lên.
Huỳnh Tiểu Như bất mãn:
- Lý Ân Tinh, anh đủ rồi đó, anh chỉ biết trêu chọc tôi thôi, tôi thật sự ghét anh lắm!
Lý Ân Tinh không biểu lộ tức giận, ngược lại vô cùng điềm tĩnh nói:
- Tiểu Như, suýt nữa khi nãy thằng nhóc đó đã hôn em, cũng may là tôi đã đến kịp, nếu không em chắc chắn sẽ không đơn giản bị phạt giống như vừa rồi đâu, em hiểu chứ?
- Khốn kiếp, ở đây đang là ngoài đường mà anh cũng có thể làm ra những chuyện kinh tởm này, tôi thật sự không biết da mặt của anh dày những bao nhiêu nữa.
- Vậy Tiểu Như có muốn biết da mặt của tôi dày những bao nhiêu không? Chính là, giống như nụ hôn này!
- Anh...!Ưʍ...!Ưʍ...!Ưʍ...
Tiểu Như còn chưa kịp nói hết, Lý Ân Tinh đã cúi đầu, khóa chặt môi nó lại.
***
- Đổng Thế Minh, sao anh lại ngốc như vậy chứ? Lúc đó sao anh lại không tranh giành Tiểu Như với tên mặt lạnh đó vậy hả? Anh đúng là...!em đâm đầu vào tường chết đây!
Quả nhiên Đổng Thế Hiên làm thật, cô không những nói là làm mà còn làm rất kịch liệt, chỉ tội cho bức tường đó lại chính là Louis.
Anh đứng yên một chỗ cho Thế Hiên tông vào, sau đó dứt khoát lôi đầu cô ra ngoài.
Đổng Thế Minh nhìn cô, buồn bã hỏi:
- Muốn anh tranh giành?
Cô gật đầu, đồng thời chỉnh đốn lại đầu tóc.
- Dù gì ở trường anh cũng có địa vị vững chắc, hơn nữa lại là chỗ quen thân với Tiểu Như.
Hơn nữa nó còn là bạn em, tên Nhan Lâm Thần lại không hợp với nó, bây giờ thì tốt rồi không phải sao?
Anh thở dài, tiến đến đứng cạnh khung cửa sổ.
- Nhưng anh lại không thể dùng cách hạ lưu đó được, hơn nữa lúc đó rõ ràng Lý Ân Tinh lại chiếm ưu thế hơn.
Nếu như đổi ngược lại là em, em sẽ làm thế nào?
Louis quay lại hỏi, Thế Hiên nhìn Thế Minh lắc đầu.
- Vậy mới nói nếu anh không tìm cách bỏ đi thì ở lại cũng có giải quyết được gì chứ? Nếu như người lúc đó mà con bé ôm lấy là anh, thì có tốt hơn rồi hay không?
Đổng Thế Minh luyến tiếc nói.
Đổng Thế Hiên thừa nước đυ.c thả câu:
- Được rồi, em sẽ cố gắng tìm cách để giúp anh, giờ thì mau mau cho em biết đề thi môn Toán ngày mai đi.
Nha, anh hai?
Đổng Thế Minh đen mặt, tuy nhiên anh cho rằng việc đó không phải sai trái gì, đồng ý với Thế Hiên.
- Chỉ lần này thôi nhé!
Nói xong, Đổng Thế Minh rời khỏi phòng Thế Hiên.
Lát sau, cô có mặt tại phòng anh với sổ ghi tài liệu cùng với bút.
Nhìn cô, anh nheo mày:
- Lại muốn gì nữa đây? Không phải anh đã cho em biết đề rồi hay sao? Nào, mau về phòng ôn bài lại đi chứ!
Đổng Thế Hiên vùng vằng không chịu đi, giả vờ đáng thương nói:
- Em bị mất trí rồi, anh hai giúp em giải bài tập đi nha!
Trên trán Đổng Thế Minh xuất hiện vài vạch hắc tuyến lớn....