Lý Ân Tinh có được cơ hội tốt, hắn vòng tay ôm lấy Huỳnh Tiểu Như, sủng nịch cúi đầu đặt lên tóc một nụ hôn, mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi làm cho người hắn như được nạp năng lượng.
Lý Ân Vỹ từ xa nhìn lại, gương mặt đen kịt như đít nồi.
“Bọn họ rốt cuộc xem mình là gì chứ? Lý Ân Tinh, anh có cần quá đáng như vậy không? Tức chết đi được.”
Hôn xong, hắn ghé sát tai nó.
- Nghe tôi nói, nếu như em ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em thật tốt.
Còn nữa, đến khi về nhà tôi cũng sẽ hướng dẫn em làm bài tập có chịu không? Hơn nữa là Đại Đại ở nhà của Nhật Trần đang đợi em về chơi với nó, hay là em thật sự không muốn đến chỗ của Nicholas đây?
Đại Đại? Huỳnh Đại Đại, con mèo cưng của nó đang ở nhà của Hướng Nhật Trần?
Nghe đến Đại Đại bây giờ vẫn an toàn, Huỳnh Tiểu Như theo phản xạ đẩy Lý Ân Tinh ra, vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Anh không có bỏ rơi Đại Đại sao? Sao lần trước anh nói là đã bỏ nó rồi chứ?
Lý Ân Tinh vô cớ bị bảo bối đẩy ra, trong lòng hắn biểu tình dữ dội.
Thì ra trong mắt Huỳnh Tiểu Như thì con mèo Đại Đại đó còn quan trọng hơn hắn.
Được lắm, khi về hắn sẽ xử cả nó lẫn con vật không biết phép tắc kia một thể luôn!
Lý Ân Tinh phục hồi lại tinh thần, di chuyển hai tay vào túi quần, mạnh mẽ tuyên bố tối hậu thư.
- Nếu như em không nghe lời tôi đi mau lên, tôi nhất định sẽ để em phải hối hận.
Giờ sao hả Tiểu Như? Em có đi hay là không?
Huỳnh Tiểu Như “...” nó có thể nói không sao!
***
Bọn nó đi qua con đường dài và hẹp đến nơi trời cũng đã chuyển tối, trước mặt bọn nó hiện giờ là một con suối to, mực nước trong veo nhìn xuyên thấu những hòn đá nhỏ nằm trải dài ở bên dưới.
Huỳnh Tiểu Như bẩm sinh vốn thích nước, vừa nhìn thấy ở phía trước có nước theo bản năng chạy đi, tuy nhiên còn chưa kịp rời khỏi đã bị Lý Ân Tinh tóm được.
Hắn đem nó quay lại, không khỏi hạ lông mày.
- Ở đây không phải là hồ bơi như ở nhà, em đừng có chạy lung tung, kẻo lại xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?
Lý Ân Vỹ đứng phía sau lắc đầu.
Lúc này, Tiểu Như chỉ tay về con suối, ngây ngô nói:
- Nước rất cạn kia mà, anh nhìn xem, nước thật sự rất cạn.
Lý Ân Vỹ lần nữa lại lắc đầu, anh cho rằng người độc thân như anh số quá khổ, từ đầu đi cùng hắn là lựa chọn sai lầm!
Lý Ân Tinh buông tay Tiểu Như ra, lãnh khốc, nói:
- Ấu trĩ, sau này em đừng có nhìn bề ngoài sự vật mà đánh giá toàn bộ câu chuyện ở bên trong được không? Ở đây nước cạn không có nghĩa là đã an toàn, em đã hiểu rồi chứ?
Huỳnh Tiểu Như chu môi:
- Cũng giống như việc anh đối tốt với tôi có phải không? Đều có vụng ý khác!
- Em...
Hắn cứng họng, thời điểm này, từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Nè Ahn, có chuyện gì vui vậy?
Tiểu Như nhận ra là giọng của Khang Thần, hai mắt sáng rực lên.
Lúc Tiểu Như chạy đến chỗ Khang Thần, Lý Ân Tinh phản ứng kịp thời chặn đường Tiểu Như lại.
Mặt mũi hắn đen kịt.
- Bỏ ý định đó đi, em qua đó tôi đánh gãy chân em, giờ thì ngoan ngoãn ở lại đây chờ tôi.
Dứt lời hắn bỏ lại chỗ Khang Thần, kế bên còn có Minh Kiến Phàm, Từ Chính Huy và Tưởng Quân Nam, cả 4 đều là bạn thân thiết của hắn và có chuyến đi vạn bất đắc dĩ này.
Tiểu Như bị bỏ lại, hừ vài tiếng.
Lúc này, Lý Ân Vỹ đi đến chỗ Tiểu Như, hai tay khoanh trước ngực.
- Không lẽ người mà em để mắt là Lạc Khang Thần sao? Thảo nào nhị ca của tôi lại tức giận như vậy, đúng là gia môn bất hạnh mà!
Nghe thấy, Tiểu Như liền giơ nắm tay xiết chặt lại thành hình dạng quả đấm lên, xui xẻo bị Lý Ân Vỹ giữ lại kịp.
Lý Ân Vỹ cười khẩy:
- Muốn đánh người à? Tôi nói quá đúng khiến em không thể giải thích rồi phải không?
Huỳnh Tiểu Như cười một cái, nhân lúc Lý Ân Vỹ không đề phòng, giơ chân giẫm mạnh lên chân anh.
Lý Ân Vỹ theo quán tính nhăn mặt, tay đang nắm tay nó chủ động nới lỏng ra.
Huỳnh Tiểu Như thu tay về, đắc ý cười khúc khích:
- Bớt nói nhảm, làm sao tôi có thể thích anh ấy được chứ, lần sau không phải là ở chân không đâu, lần sau tôi sẽ cho anh tuyệt tự tuyệt tôn luôn!
Dứt lời, Huỳnh Tiểu Như chạy đi, chạy đến nắm lấy cánh tay hắn.
Lý Ân Tinh quay lại, hắn co mày:
- Ai cho em đến đây? Tôi đã nói...
- Là em trai của anh muốn gây sự với tôi, tôi còn ở đó sẽ bị anh ta ăn hϊếp cho mà xem.
Lý Ân Tinh, anh nhất định phải đứng ra chủ trì cho tôi!
Nó vô tội kể khổ, từ xa, Lý Ân Vỹ cay cú nói vọng lại.
- Huỳnh Tiểu Như, rõ ràng là em ăn hϊếp tôi, em còn vừa ăn cướp vừa la làng nữa hả? Lý Ân Tinh, anh đừng nghe lời nó, con bé lừa anh thôi!.