Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sáng Màu

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đánh giá của Tụng Nhiên đối với căn nhà 8012B rơi xuống mức thấp nhất trong lịch sử – Nhà này trồng hoa tùy ý thì thôi đi, thế mà nuôi con lại càng tùy ý hơn nữa.

Đêm hôm bảy giờ tối, mẹ không thấy tăm hơi, bố thì đi công tác ở một nơi cách đây mười nghìn cây số, bảo mẫu trong nhà bỏ rơi nhiệm vụ, dán một tờ giấy xin nghỉ lên cửa rồi chuồn mất. Tờ giấy đó tính cả tên mới được chín chữ “Ở quê có việc, đã về – Hoàng Hoa Quế”.

Đứa con của nhà này mới có bốn tuổi. Sau khi nhà trẻ tan học, cậu nhóc chờ mãi mà không thấy bảo mẫu đến đón, bèn một mình đi dọc theo con đường lớn ven rừng cây hai tiếng đồng hồ – Đi đường một giờ, ngồi xổm trước cửa hàng thú cưng chơi vỗ tay nửa tiếng với một con chó Golden cách cửa kính, vào rạp phim xem trailer được chiếu đi chiếu lại của một bộ phim hoạt hình Disney nửa tiếng.

Cậu bé cứ đi vòng vòng như vậy để gϊếŧ thời gian, thi thoảng lại nhìn người và xe trên đường một cái, muốn chờ xem có ai đến đón mình về nhà không. Nhưng nắng chiều cũng dần tắt, tiếng gió trở nên vội vàng hơn, đèn đường sáng lên từng chiếc một, chiếu rọi bóng người dài dưới bàn chân.

Cậu nhóc chỉ đành bất đắc dĩ quay về Bích Thủy Loan Cư, lại không có dũng khí đi vào căn nhà tối đen như mực. Thế là cậu bé đành đói bụng ngồi trên nệm cửa trước nhà 8012A, vừa nói chuyện với chú sóc chuột không cử động, vừa lộp bộp rơi nước mắt.

Nếu Tụng Nhiên không ra tưới hoa, có lẽ đứa nhỏ này sẽ thật sự nằm cả đêm ở cửa ra vào.

Tình yêu và phẫn nộ đồng thời bùng nổ trong lòng bạn thiếu niên tốt Nhiên Nhiên, cậu không hề do dự, lập tức nhặt bé con đáng thương về nhà mình.

Bé con không ai cần họ Hạ, tên thật là Hạ Duyệt Dương, tên thân mật là Bố Bố. Giờ phút này bé đang ngồi cạnh bàn ăn nhà Tụng Nhiên, trước ngực là một tấm vải vẽ màu trắng, hai góc tấm vải thắt thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp sau cổ.

Bé cố gắng thò đầu ra ngong ngóng nhìn quanh phòng bếp.

Mùi thơm nức của thức ăn bay ra, cái nồi bị Tụng Nhiên che lại, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Bố Bố rất sốt ruột, cái mông nho nhỏ tròn tròn nhấp nhổm trên ghế, chẳng chịu ngồi yên được nửa giây, giống như trên ghế dính đầy nến vậy. Trên ghế sô pha cách đó không xa, con mèo Ragdoll đang dùng tư thế nằm sấp của nông dân nhà quê để dò xét bé, cái đuôi to màu xám nhạt thi thoảng vung vẩy hai lần.

“Anh ơi, Bố Bố đói lắm, muốn ăn cơm…”

Bé yếu ớt nũng nịu với Tụng Nhiên, vừa khịt mũi vừa xoa xoa cái bụng béo, biểu thị mình thật sự rất đói.

Tụng Nhiên bật lửa đun dầu nóng lên, đập vỡ một quả trứng gà đổ vào, tay cầm xẻng đảo thức ăn, sau đó lùi ra sau vài bước ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Đợi thêm một lát nữa nhé, sắp được ăn cơm rồi!”

Tiện tay ném vỏ trứng vào thùng rác.

“Dạ!”

Bố Bố cúi đầu xuống a a cắn vải vẽ, chu miệng phồng má lên, cái mông xoay càng rộn ràng hơn.

Trên bồn rửa bát có đặt một bát tô cháo măng tây tôm nõn đã nguội. Trong chảo, xẻng đảo bằng gỗ đang lật trứng chần vàng ươm.

Trẻ con đang tuổi lớn, Tụng Nhiên lo chỉ ăn mỗi cháo không đủ dinh dưỡng, bèn tốn hai phút đồng hồ rán một quả trứng chần, suy xét đến vị giác, cậu còn cố ý rán thành trứng lòng đào nửa chín, sau đó rắc tí muối lên rồi đặt lên khay chung một chỗ với bát cháo, bưng ra.

Cậu múc một thìa cháo, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Bố Bố. Bỗng nhớ đến gì đó, Tụng Nhiên thu thìa về một chút: “Trước kia em ăn tôm chưa?”

Bố Bố gật đầu: “Ăn rồi ạ.”

Vậy là tốt rồi, hẳn là sẽ không dị ứng với hải sản.

Tụng Nhiên yên tâm đưa thìa tới. Bố Bố há miệng thật to ngậm cả thìa cháo rồi cắn chặt, khanh khách bật cười với Tụng Nhiên như đang đùa dai. Bé cười một chốc mới nhả ra, say sưa ăn cháo.

Tụng Nhiên dùng vải vẽ lau sạch khóe miệng cho bé, lại múc một con tôm nõn. Lúc này Bố Bố lại lắc đầu không chịu há miệng.

Bé cực kỳ kiêu ngạo nói: “Anh ơi, em tự ăn cơm được ạ!”

Thìa nhỏ chạm phải bát sứ, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Leng keng, leng keng.

Tụng Nhiên cũng múc một bát cháo cho mình rồi ngồi vào bên cạnh, quan sát Bố Bố ăn cơm một cách khá hào hứng.

Động tác của cậu nhóc không nhanh, nhưng lại cực kỳ trật tự, tốc độ ăn cháo tôm gần như bằng với ăn trứng chần. Mười lăm phút sau, bé xì xụp hút hết phần lòng đào trứng, ăn nốt miếng lòng trắng cuối cùng. Bố Bố thỏa mãn ợ một cái, trên môi dính một vòng trứng rất buồn cười.

Cháo trong bát chỉ còn một ít ở đáy, Tụng Nhiên vừa định đứng dậy dọn dẹp thì Bố Bố bỗng khẩn trương ngồi thẳng người dậy, một tay ôm bát nhỏ vào ngực, liên tục múc nửa thìa cháo đưa vào miệng.

Lần này bé ăn rất kỹ càng, mỗi thìa chỉ múc hai ba hạt chậm rãi nhấm nuốt, giống như mấy hạt gạo này có vị rất đặc biệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »