Tụng Nhiên cảm thấy sợ hãi khôn cùng.
Tại sao Hạ tiên sinh có thể nghĩ như vậy được? Tại sao lại có người có thể nghĩ thế được? Chẳng lẽ vẫn có người… Không nhận ra rằng mái ấm quý giá đến nhường nào ư?
Cậu ôm chặt lấy gối, muốn nhận lấy chút sức mạnh từ trong lớp lông ấm áp.
“Tụng Nhiên, tôi công nhận cậu là một hàng xóm tốt, nhưng trên quan điểm về gia đình, kinh nghiệm sống của chúng ta khác biệt, không thể nào nhất trí được… Chúng ta cứ cho nhau chút tôn trọng, tạm thời cố tìm cái chung, gác lại điều bất đồng, có thể chứ?”
Giọng nói hơi hờ hững của Hạ tiên sinh bay vào tai Tụng Nhiên.
Anh đang cầu hòa.
Nhưng Tụng Nhiên vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không thể, không thể tìm cái chung bỏ qua bất đồng được, bởi vì… Tôi mới đúng.”
Cậu mím môi, cố chấp nhấn mạnh: “Con cái, bạn đời và gia đình là những thứ quý giá nhất của con người, chẳng có gì sánh được với chúng, chẳng có gì sánh được cả…”
Im lặng chừng năm giây, cậu nghe được tiếng cười của Hạ tiên sinh.
“Tụng Nhiên, có lẽ tôi có thể đoán được cậu là một người thế nào. Cậu biết nấu nướng, thích trẻ con, không thích ra ngoài, nuôi một con mèo đắt tiền, độc thân, sống một mình, không thiếu tiền, còn thường xuyên đến các trại trẻ mồ côi để làʍ t̠ìиɦ nguyện… Cậu có đa số đặc điểm của lớp người sống vui sống khỏe tâm tính thiện lương, hẳn là từ nhỏ đã được người nhà bảo vệ rất kỹ. Nhưng cậu phải biết rằng không phải tất cả mọi người đều có được điều kiện như cậu. Trong mắt rất nhiều người, gia đình không có nghĩa là hạnh phúc và an toàn, ví dụ như… Được rồi, chuyện xưa không nhắc đến nữa, giữa hàng xóm không cần phải móc tim đào phổi ra. Tóm lại vào lúc không thể cùng có được cả gia đình lẫn công việc, tôi chọn công việc.”
Câu nói sau cùng của anh đã hoàn toàn châm kíp nổ, trong đầu Tụng Nhiên đoàng một tiếng, lý trí nổ thành tro tàn, máu nóng ngập đầu, trước mắt cũng mờ đi: “Không thể cùng có được? Không thể cùng có được thì anh sinh Bố Bố ra làm gì?! Có người cầm súng ép anh sinh à? Gia đình không quan trọng thì anh đừng có sinh thằng bé ra, việc sinh đẻ thấp hèn như thế thì anh đừng có bắn! Cứ làm một thằng độc thân như tôi này, có cả đống thời gian để anh theo đuổi công việc đấy!”
Sắc mặt Hạ Trí Viễn bỗng lạnh lẽo, đóng laptop đánh “Cạch”.
“Đúng là tôi không tự nguyện làm bố.” Anh trầm giọng nói: “Tôi vốn không có ý định sẽ có con trước năm ba mươi lăm tuổi, Bố Bố thuần túy là một sự cố ngoài ý muốn.”
Anh không giải thích còn đỡ, vừa giải thích xong, đương lượng bom hạt nhân đã biến thành đương lượng* bom Hydro. Tụng Nhiên ném gối ra xa, nhảy dựng lên hai mét: “Ngoài ý muốn? Cái gì gọi là ngoài ý muốn? Anh đi cᏂị©Ꮒ không biết mang bao, hay là dù có bao cũng không quản được dươиɠ ѵậŧ của anh?”
*Đương lượng là đơn vị đo lường dùng trong hóa học và sinh học. Đương lượng dùng để đo lường khả năng một chất kết hợp với các chất khác.
“Tụng Nhiên!”
Hạ Trí Viễn đập mạnh lên bàn trà, lạnh giọng cảnh cáo cậu.
Tụng Nhiên mắt điếc tai ngơ, tiếp tục mắng: “Tôi không quan tâm anh muốn mấy tuổi thì có con. Đã sinh Bố Bố ra thì anh phải gánh vác trách nhiệm người bố! Còn anh thì sao? Ngay cả tìm mẹ cho thằng bé anh cũng không làm! Một đứa bé bốn tuổi, lúc thì ném cho bảo mẫu trông, lúc thì vứt cho người máy, đây là việc mà một người bình thường có thể làm được à? Anh cho rằng dùng kỹ thuật để chăm con là có thể thể hiện giá trị công việc rồi ư? Bố Bố yêu anh biết bao, hiểu chuyện biết bao, giờ tôi đưa điện thoại cho thằng bé, anh có dám chính miệng nói với Bố Bố rằng thằng bé là sản phẩm ngoài ý muốn khi anh bắn tinh không?!”
“Tụng Nhiên!” Hạ Trí Viễn đột ngột đứng dậy: “Chú ý cách dùng từ của cậu!”
Nhưng Tụng Nhiên đã không còn lý trí nữa, trong mắt cậu giăng đầy nước mắt: “Chú ý cách dùng từ cái con mẹ anh! Có tin tôi còn một đống từ tục tĩu chưa mắng không! Loại người như anh, có kiếm tiền nhiều hơn nữa cũng chỉ là kẻ cặn bã thôi!”
“Don’t judge me!”
Hạ Trí Viễn phẫn nộ chống bàn nghiêng người qua, cầm điện thoại lên rồi quát: “Không ai dạy cậu phép lịch sự căn bản nhất khi làm người là không chủ quan kết luận dựa vào chút tin tức một chiều à!”
Sau đó anh trực tiếp cúp máy.
Nghe thấy tiếng tút tút báo bận, Tụng Nhiên dùng sức ném chiếc điện thoại trẻ em rơi xuống chiếc sô pha tròn ở đằng xa.
“Đ*t con mẹ anh.”
Cậu cúi đầu cắn chặt môi dưới, nước mắt tuôn rơi: “Đồ cặn bã, ngu xuẩn, cút đi!”
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ nhẹ.
Tụng Nhiên vội vàng lấy một chiếc gối lau mặt và nước mắt, rồi nhảy xuống giường ra mở cửa. Bố Bố và Bố Đâu Đâu đang cùng đứng bên ngoài ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Anh ơi, nãy anh đang cãi nhau với ai thế ạ?”
Bố Bố cực kỳ lo lắng.