Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sáng Màu

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đang gói hoành thánh nhỏ.” Tụng Nhiên đáp: “Sáng nay nấu một nồi cho Bố Bố, bé rất thích.”

Câu nào câu nấy cậu đều nói rất ngắn, từng chữ không dính nhau, giống như đang dùng cách đọc của chị Google, vừa nghe đã thấy không muốn thân thiện với Hạ Trí Viễn.

Hạ Trí Viễn hơi bất đắc dĩ, anh có làm gì đâu, chuyện tối qua đáng giá ghi hận thế à?

“Tự mình gói hoành thánh không phiền sao?” Anh hỏi: “Tôi nhớ siêu thị có bán mà.”

“Ôi Hạ tiên sinh à tôi xin anh, đó là hoành thánh lớn. Bố Bố miệng nhỏ, không đút vừa được, thằng bé thích hoành thánh nhỏ cơ.” Tụng Nhiên gắp một đũa nhân thịt lên thành thạo đập non nửa viên: “Lại nói, hoành thánh siêu thị bán nào có ngon bằng hoành thánh tự tay tôi làm? Hoành thánh của tôi tràn ngập yêu thương, chọn thịt lợn hảo hạng nhất, hành thái hảo hạng nhất, đậu hũ hảo hạng nhất, tay nghề cũng hảo hạng nhất, tuyệt đối không cho mì chính, vừa lành mạnh thơm ngon lại gói rất đầy, cực kỳ thích hợp với khẩu vị của trẻ con.”

Hạ Trí Viễn bị cậu chọc cười: “Tôi còn chưa ăn sáng đấy, cậu quảng cáo nghe kêu quá, tôi nghe mà đói meo đây này.”

Tụng Nhiên nhíu mày, lấy một miếng vỏ hoành thánh, chọn trọng điểm để nhắc lại: “Cực kỳ thích hợp với khẩu vị “Của trẻ con”.

Trẻ con, không phải là anh.

Nghe thấy thế, bên kia rõ ràng ngừng lại, âm cuối hơi cười biến mất.

“Ầy…”

Tụng Nhiên dừng động tác gói hoành thánh lại, cảm thấy khá áy náy – Có phải giọng điệu của cậu quá nặng nề không?

Quả nhiên một hồi lâu sau cậu mới nghe thấy Hạ Trí Viễn hơi lúng túng đáp lại: “Là vậy à, thế cậu cứ gói cho Bố Bố ăn đi, người lớn như tôi sẽ không dính vào nữa.”

Tụng Nhiên vội nói: “Hạ tiên sinh, tôi… Ý tôi không phải thế.”

Người ta là một dân kỹ thuật tinh anh, thái độ vừa khách sáo và am hiểu cổ vũ, còn cố ý tìm cơ hội khích lệ cậu hai câu. Còn cậu thì hay rồi, chỉ lo phát tiết cáu kỉnh, còn đập một cục gạch trở lại trên trán người ta.

Người có thể nghèo nhưng không thể thô lỗ, nghèo cũng phải có khí chất và phong độ.

Tụng Nhiên nhìn chằm chằm vào miếng hoành thánh nhỏ trắng như tuyết, nghĩ ra được một lời giải thích để cứu vãn tình hình: “Thật ra… Thật ra ý tôi là, nhân hoành thánh hôm nay là “khẩu vị trẻ con” mà Bố Bố thích, không phải là “khẩu vị của người lớn”. Hạ tiên sinh, nếu ngài muốn ăn thì về sau tôi sẽ chỉ làm hoành thánh “vị người lớn” cho ngài ăn.”

Hoàn mỹ!

Đã thể hiện được sự hiếu khách của mình, lại còn thể hiện quan tâm nữa. Hơn nữa thứ hoành thánh nhỏ này không thể coi như bữa chính, chỉ có thể làm điểm tâm thôi, tuyệt đối không thể lấy ra mời khách được – Ai lại mời người khác ăn điểm tâm chứ?

Tụng Nhiên bị thuyết phục vì sự cơ trí của mình, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, sau đó ước lượng hoành thánh nhỏ trong tay rồi đặt lên chiếc mâm đã được bôi đều bột mì.

Đầu kia Hạ Trí Viễn cười nhẹ một cái: “Được, có cơ hội nhất định sẽ nếm thử tay nghề của cậu.”

Một khi xù lông Tụng Nhiên sẽ như *một cây xương rồng bánh sinh nhật, sau khi được vuốt lông thì lại là một cây sen đá núc ních thịt, thái độ rất dễ chịu. Tay cậu thì gói từng miếng hoành thánh nhỏ, miệng thì trò chuyện câu được câu không với Hạ Trí Viễn. Chỉ chốc lát sau, hoành thánh trong mâm đã chất hai hàng.

“…Không chỉ có thế đâu, rau dưa tính là gì, thịt hầm của tôi còn ngon hơn nữa kìa!” Tụng Nhiên hớn hở khoe khoang tài nấu nướng: “Thịt kho tàu tôi nấu béo mà không ngấy, lớp mỡ rung rinh sáng loáng, còn cả tôm hấp tỏi*, sò chưng trứng, thịt bò sa tế*, bạch trảm kê*… Chỉ cần ngài kể ra tôi đều làm được tất… Sách dạy nấu ăn? Xem thứ đó vô vị lắm, tôi toàn tự suy nghĩ cả thôi!”

“Nước sốt bạch trảm kê? Cái này mà khó hả? Không lừa ngài đâu, tôi biết pha chế nước sốt đấy… Bánh bông lan? Bánh bông lan không được đâu, Bố Bố ăn nhiều sẽ sâu răng, mà tôi không rành dùng lò nướng lắm, sợ làm hỏng của người ta… Tôi không khoác lác chứ trong mười tám kiểu ẩm thực, chỉ có món Tây là tôi không giỏi lắm…”

Tụng Nhiên gắp một đũa nhân thịt rồi đặt vào trong vỏ hoành thánh.

“À đúng rồi, Hạ ba ba này, bình thường Bố Bố thích ăn gì vậy?… Ngài không biết? Cái này không được đâu nha, sao làm bố lại không biết con mình thích ăn gì được. Thế này đi, tôi sẽ làm một tập hồ sơ của Bố Bố giúp ngài, những thứ nên nhớ đều ghi lại, về sau ngài tìm bảo mẫu mới thì cứ đưa hồ sơ cho người ta là được rồi…”

Hạ Trí Viễn nghe rất thích thú: “Cậu cũng có kinh nghiệm chăm trẻ con phết nhỉ?”

Tụng Nhiên “Ừm” một tiếng thật to: “Đương nhiên, trong nhà tôi nhiều em trai em gái lắm đấy, mỗi đứa đều có hồ sơ của riêng mình. Trông trẻ là nghề cũ của tôi, còn đáng tin hơn so với Hoàng Hoa Quế lười biếng nhà ngài nhiều. Nếu mà tôi nhận lời mời đi làm bảo mẫu á, đảm bảo mỗi tháng có thể kiếm hơn mấy nghìn cơ…”
« Chương TrướcChương Tiếp »