Tụng Nhiên là một người khá lạc quan. Là một họa sĩ vẽ tranh minh họa sách thiếu nhi, cuộc sống của cậu tràn ngập những câu chuyện cổ tích hồn nhiên và thú vị. Dần dần, cậu cũng duy trì được tâm tính của trẻ con. Trẻ con sẽ tin tưởng vào ông già Noel, chú thỏ cung trăng và cây quế, còn cậu thì tin vào duyên phận giữa người với người. Dù đã chờ đợi vô vọng phí công hơn bốn mươi ngày, cậu vẫn tin tưởng có sự tồn tại của duyên phận.
Mà cái gì là duyên phận?
Duyên phận có lẽ chính là, vào một buổi chiều nhàm chán nọ, Tụng Nhiên vốn chưa từng nợ tiền thuê nhà lại nhận điện thoại của chủ nhà. Ông ấy nói căn nhà cho thuê của mình xảy ra chút vấn đề, phải thu hồi lại, không thể cho cậu thuê tiếp nữa, phiền Tụng Nhiên hãy đi tìm một chỗ đặt chân khác.
Đúng lúc trước khi nhận được cú điện thoại đó, Tụng Nhiên vừa nộp bản thảo xong, tâm trạng cũng nhẹ nhõm, nên không nhịn được muốn làm nũng. Thế là cậu chống cằm bĩu môi nhỏ giọng phàn nàn vài câu khi đang ở ban biên tập.
Lại đúng lúc cậu đang mở miệng, cô Quý đang xem váy giảm giá trên Taobao đến dòng cuối cùng, nhấn sang trang khác. Màn hình trống rỗng, lỗ tai cũng được một giây nhàn rỗi, vừa lúc nghe được câu phàn nàn kia.
Lại càng đúng lúc nữa là một giờ trước trong túi xách của cô Quý có thêm một chiếc chìa khóa mới.
Cô Quý có một người bạn thân mấy chục năm rồi, họ Lưu. Hơn nửa năm trước, người bạn thân này và chồng mình có mua một căn nhà mới ở Bích Thủy Loan Cư. Vừa trang trí và mua sắm đồ dùng trong nhà xong, còn chưa ở được mấy ngày thì cô con gái ở nước Úc xa xôi gọi điện thoại khẩn đến, nói mình vừa sinh non một đứa cháu gái. Hai vợ chồng vội vàng mua vé máy bay đến Melbourne, đi rất gấp, không có thời gian tìm chỗ gửi con mèo Ragdoll đang nuôi trong nhà, lại phải nửa năm sau mới về được. Thế là hai ông bà bèn nhờ cô Quý tìm một người trẻ tuổi sạch sẽ và yêu mèo cho thuê nhà, coi như thuê người chăm sóc mèo giúp họ.
Trọng điểm là, tiền thuê chỉ lấy hai ngàn mốt một tháng.
Đôi vợ chồng già họ Lưu này là giáo sư về hưu của đại học F. Họ đã dạy học hơn ba mươi năm, có tình cảm sâu đậm với ngôi trường, thế là cố ý mua căn nhà này nằm trong phạm vi tàu điện ngầm có tuyến đi bộ số 10. Cộng thêm chỗ này gần khu đại sứ quán, tình hình an ninh trật tự rất tốt, hoàn cảnh cao cấp. Bình thường tiền thuê nhà ở Bích Thủy Loan Cư phải tám nghìn một tháng, gấp bốn lần năng lực chấp nhận của Tụng Nhiên.
Đúng, bốn lần.
Trong thành phố S tiền bạc đầy tràn này, thu nhập ít ỏi của Tụng Nhiên cũng chỉ thuê được những căn phòng cũ kỹ rộng ba mươi mét vuông bị lò than đá hun khói đen thui, được xây từ thập niên tám mươi.
Căn phòng Tụng Nhiên thuê trước đó là sản phẩm của thế kỷ trước, hay bị rò nước, ánh sáng cũng rất tệ. Quy hoạch năm đó chẳng hề để tâm, cửa lớn của hai căn hộ ở chỗ rẽ liền nhau, cửa chống trộm thường xuyên bị kẹt rất khó ra vào. Nhà sát vách cãi nhau ném đồ ra cửa một cái sẽ đập loảng xoảng lên ván cửa nhà Tụng Nhiên.
Lúc sáng tác Tụng Nhiên cực kỳ tập trung, dễ dàng bị giật mình. Cửa vừa chạm một cái, tay cậu run lên, tác phẩm vừa mới nhọc nhằn khổ sở vẽ ra đã hỏng. Thi thoảng may mắn thì sửa sang lại còn có thể cứu được, còn lại đa số chỉ có thể vứt đi.
Mấy đứa nhóc trên lầu cũng không an phận. Nhiều lần Tụng Nhiên vừa tô màu nền xong, mấy đứa con nít quỷ đó nhảy rầm rầm mấy cái, tức thì sơn trắng trên trần nhà bong ra, lẫn với bụi bặm rào rào rơi xuống bức tranh chưa khô màu, thổi cũng không bay đi. Cậu nhìn tấm vải vẽ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm thấy biện pháp giải quyết, chỉ đành vò đầu buồn bực ngồi ngẩn người trên giường.
Nói thật, Tụng Nhiên rất muốn từ biệt cái xóm nghèo này. Nhưng hôm đó bỗng nhiên có một căn nhà hai trăm mét vuông ở khu vực hoàng kim, tiền thuê lại chỉ hai nghìn mỗi tháng rơi xuống đầu mình, Tụng Nhiên lại phát hiện mình khó mà chạm đến món hời này được.
Cô Quý rất nhiệt tình, vừa qua năm giờ chiều đã cầm túi xách áp giải Tụng Nhiên đi xem phòng như đuổi trâu.
Tụng Nhiên đeo một bộ công cụ vẽ tranh, mặc một chiếc áo thun vẽ hình mèo graffiti đứng trước cửa tiểu khu quan sát từng chiếc xe riêng có logo đắt tiền lướt qua cạnh mình. Sau đó, Tụng Nhiên ngạc nhiên phát hiện ra trong mười phút đồng hồ, trừ hai người họ thì không có người thứ ba tiến vào.
Rõ ràng chỗ này không thích hợp cho người bình thường ở. Cậu cũng đâu thể để chiếc xe đạp cũ có dung tích động cơ 0 cc của mình đỗ chung với những chiếc xe hơi dung tích 4,5 cc ở bãi đỗ xe tầng ngầm, đúng không?
Hơn nữa quanh đây không có chợ bán thức ăn.
Trên đường đi từ ga tàu điện ngầm đến đây, Tụng Nhiên nhìn thấy phòng khám thú y do một bác sĩ người Pháp mở, thấy nhà hàng Izakaya cổng treo đèn l*иg đỏ, thấy sân khấu kịch có thể so với khách sạn năm sao, thấy siêu thị chuyên bán thực phẩm hữu cơ nhập khẩu… Kiến trúc cạnh Bích Thủy Loan Cư đạt tới cảnh giới không dính khói lửa nhân gian, cách khu chợ thức ăn nhỏ đến bốn năm con đường, thật sự không hiểu nổi mấy người giàu ăn cái gì.
Với mức chi tiêu hai nghìn tệ, so với việc tăng không gian lên một trăm mét vuông khá dư thừa, thì Tụng Nhiên hi vọng thay vào đó sẽ là một hoàn cảnh sinh hoạt thích hợp với bản thân hơn. Tốt nhất là những tiểu khu cạnh chợ búa náo nhiệt, đi ra ngoài là có thể nhìn thấy những cảnh tượng bình yên như cụ già mặc áo ba lỗ xách làn đi chợ.
Tụng Nhiên hiểu rõ mình muốn gì, nên thái độ cũng cố chấp.
Ít nhất là sau khi xem hết căn nhà với cô Quý, đi xuống thang máy, lại tản bộ qua chiếc cầu gỗ rộng hai mét trên hồ nước xanh ngắt, cậu vẫn đang nghĩ cách để có thể từ chối thật nhã nhặn, còn nói: “Đúng là tiền thuê rất hời, nhà cũng rộng, mà con không có kinh nghiệm nuôi mèo, cô vẫn nên…”
Đang khi nói chuyện, một chiếc Infiniti màu xám bạc từ bên phải tiến vào tầm mắt, giảm tốc về số 0 một cách vững vàng, lại quay xe tiến vào bãi đỗ xe kín chỗ dưới mái hiên của tòa nhà.
Hơn bốn mươi ngày rồi, Tụng Nhiên vẫn nhớ rõ từng cảnh tượng lúc ấy.
Cửa sổ xe hạ xuống, ánh nắng rực rỡ chiếu vào. Hết thảy đều như đã bố trí hoàn hảo như dự đoán trước, người đàn ông trên ghế lái dùng phương thức hoàn mỹ nhất để bày ra với cậu – Tư thế ngồi ngay ngắn, cơ bắp thả lỏng, tay trái đặt lên chóp vô lăng, chiếc áo sơ mi cotton màu xanh nhạt mở một cúc cổ, ống tay áo được xắn đến khuỷu tay một cách tinh tế.
Đường cong gò má của anh gần như hoàn mỹ, nhất là sống mũi và xương lông mày.
Anh hơi ngẩng đầu, sau gáy tựa vào lưng ghế, khóe môi cong cong dịu dàng nói chuyện với người ngồi ở ghế sau đang bị cửa sổ che lại. Bởi vì trò chuyện vui vẻ nên nụ cười của anh rất tự nhiên, trong đôi mắt biết cười kia dường như chứa đựng ôn nhu cực hạn trên thế gian.