Tích.
Trong phòng khách vang lên một tiếng nhắc nhở điện tử rất nhỏ. Cậu theo tiếng nhìn lại, sau đó ánh mắt bị một thiết bị điện tử hấp dẫn.
Đây là… Một thiết bị điện tử?
Ngoại hình của nó như một chiếc kén lớn bị cắt đôi ở phần thân, phần đế là hình tròn, bề mặt sáng loáng trơn nhẵn, cao khoảng 80cm. Trước đó nó vẫn quay lưng về phía Tụng Nhiên, màu sắc hòa làm một với tường. Lúc này nó lại tự quay một góc 180 độ, lộ ra một loạt đèn tín hiệu màu xanh lập lòe tỏa sáng ở chính diện.
Bên dưới loạt đèn có một logo in nghiêng màu xanh lam: SwordArc Q7.
Cái này là thứ gì nhỉ?
Tụng Nhiên còn chưa hiểu vấn đề thì cái kén tằm bự kia đã chậm rãi di chuyển về phía cậu. Đèn báo màu xanh lam trước đó đã tắt, đổi thành màu đỏ biểu thị nguy hiểm.
Đúng lúc này, bé Bố Bố chợt xông đến.
Bé con Bố Bố dũng mãnh dùng hai cái tay ngắn ngủi ôm một đống lớn quần áo và đồ lót loạng choạng chạy đến, miệng hô to: “Anh ơi anh! Sắp rơi sắp rơi rồi!”
Đống quần áo chất thành một ngọn núi nhỏ che mất mắt Bố Bố.
Bé không nhìn thấy đường, tay áo và ống quần lê một đoạn thật dài trên sàn nhà, cuối cùng cả người lẫn quần áo đều chui vào lòng Tụng Nhiên.
“Được rồi!” Bố Bố đứng lên lấy chiếc tất hoa trên đỉnh đầu xuống, kích động nói: “Chúng ta đi ngủ thôi nào!”
Tít.
Lại thêm một tiếng nhắc nhở của máy.
Tụng Nhiên tận mắt nhìn thấy cái kén tằm màu trắng kia dừng lại, đèn báo khôi phục thành màu xanh lam rồi quay 180 độ về góc.
Trong lòng cậu càng hoang mang hơn.
“Đi thôi đi thôi!”
Bố Bố không kịp chờ đợi, vừa giục Tụng Nhiên vừa dùng sức đẩy cậu ra cửa, giống như đi muộn một bước sẽ bị khóa trong căn nhà tối đen này.
Tiếng nước trong phòng tắm Tụng Nhiên thi nhau nổi lên, một lớn một nhỏ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong bồn tắm chồng bong bóng.
Dựa theo chỉ thị của Bố Bố, Tụng Nhiên phân biệt chính xác dầu gội đầu trẻ em, dầu xả trẻ em, sữa tắm trẻ em và sữa dưỡng da trẻ em. Cậu tóm lấy cổ chân Bố Bố xoa thật sạch đến từng đầu ngón chân. Để báo đáp lại, Bố Bố dùng đôi tay be bé giúp Tụng Nhiên đầu dính đầy bọt trắng, có thể cos Sataka Gintoki.
*Sakata Gintoki là nhân vật chính trong manga và bộ anime Gintama của tác giả Sorachi Hideaki, thường được gọi tắt là Gin.
Trước đó Bố Bố chưa từng chơi khi đi tắm, lúc này khá là hăng hái múc nước dội lung tung trong phòng, rất có tư thế đại náo thiên cung. Tụng Nhiên không ngăn cản được, phải hóa thân thành Phật tổ Như Lai để đặt con khỉ con bướng bỉnh dưới Ngũ Chỉ Sơn ào ào xả nước, lau thật khô, lại trùm lên một chiếc áo choàng tắm nhỏ đặt trên ghế sấy khô tóc, lúc này mới ôm Bố Bố vào phòng ngủ.
Bé hưng phấn đến nỗi ngủ không được, cái mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cứ thế lăn lộn trên giường lớn, cuộn mình thành một cục sushi Bố Bố.
Tụng Nhiên mặc bé lăn lộn, mình thì ngồi bên cạnh lau tóc.
Lau một lúc, cậu nhớ đến cái kén trắng kỳ lạ kia, bèn thuận miệng hỏi một câu. Bố Bố liền lộn người lên ngồi dậy: “Anh nói bé Q hả?”
Tụng Nhiên: “Chó dẫn đường?”
“Không phải là bé Q kia đâu! Là… Ấy ấy ấy ấy da!”
Sushi Bố Bố bị cuộn quá chặt, vừa ngồi dậy đã bị lăn về giường. Tụng Nhiên còn chưa cười, Bố Bố đã tự mình cười trước. Bé toe toét một lúc lâu rồi mới chui ra khỏi cuộn sushi, sau đó ôm chăn cực kỳ kiêu ngạo nói: “Bé Q là người máy mà ba ba sai đến để bảo vệ em.”
“Người… Người máy?”
Đáp án cứ như khoa học viễn tưởng, Tụng Nhiên rất khó tin.
“Đúng thế, là người máy, là tác phẩm của ba ba và chú Kraus, tuổi còn lớn hơn em cơ.” Bố Bố gật đầu giới thiệu lưu loát với Tụng Nhiên: “Bé Q là cái thứ bảy, hết thảy có ba loại hình: Bé Q thật là to, bé Q nho nhỏ, là một bé Q vừa vừa. Bởi vì em còn rất nhỏ, bé Q nho nhỏ là có thể bảo vệ được rồi, nên ba ba mới đưa cho em một bé Q.”
Mặt Tụng Nhiên đầy dấu chấm hỏi.
Cái gì mà thật to, nhỏ, vừa vừa… Chẳng lẽ cậu sống đã hai mươi ba năm, ngay cả một bé con bốn tuổi cũng nghe không hiểu.
Tụng Nhiên xác nhận lại một lần: “Thật sự là người máy à?”
“Thật!” Bố Bố gật đầu đến độ cằm sắp chọt xuống ngực: “Lúc ba ba không ở nhà thì bé Q sẽ đến bảo vệ em. Em phát sốt hay ho khan là ba ba có thể biết ngay. Công việc của ba ba chính là làm cho bé Q trở nên lợi hại hơn, biết ai là người tốt, ai là người xấu. Như vậy, nếu có người lạ xông vào nhà, bé Q có thể tiêu diệt kẻ đó!”
Tiêu.. Tiêu diệt?
Tụng Nhiên nhớ đến cảnh tượng cái kén kia lóe lên ánh sáng đỏ nguy hiểm đi về phía cậu, lông tơ bỗng dựng đứng lên: “Tiêu diệt thế nào?”
“Cái này… Cái này em cũng chưa thấy.” Hai tay Bố Bố chống cằm: “Có lẽ cũng phải hôn mê mấy phút đấy.”