Gia Hựu, năm hai mươi lăm.
"Công chúa, công chúa, người đừng chạy nữa, công chúa, đi đứng phải có lễ, có lễ! Công chúa! Đừng chạy nhanh!"
Tiểu cô nương chạy một mạch qua Ngự hoa viên, đυ.ng trúng đoàn cung nữ đang bê mấy bồn hoa cúc, vốn bọn họ chỉ lung lay chứ chưa ngã, nhưng đến phiên mấy lão ma ma phía sau đuổi tới lại đυ.ng lần nữa.
Lần này thì không muốn ngã cũng không được, mấy bồn hoa cúc quý hiếm cứ thế mà rơi vỡ hết.
Mấy lão ma ma không có thời gian quan tâm mấy bồn hoa cúc đó, vội bò dậy, tiếp tục đuổi theo tiểu cô nương phía trước.
"Phụ hoàng! Phụ hoàng! Cứu Sương nhi với!"
Thị vệ canh giữ Thanh Ngưng điện từ xa đã thấy một bóng dáng nhỏ lao tới với tốc độ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là ai, liền không ngăn lại, đồng loạt cúi người hành lễ.
Gia Hựu Đế đang phê tấu chương mà nghe thấy tiếng gọi oan ức này cũng phải dừng lại.
Trên đường chạy tới đây, Lưu Sương đã nhéo mình hai cái, nên lúc gặp được hoàng đế, hai mắt cô bé đỏ hoe, lấm lem nước mắt, bộ dáng trông cực kỳ đáng thương.
Vừa tới đã nhào thẳng vào lòng hoàng đế, Lễ Viễn Thừa bên cạnh không khỏi lắc đầu, trong cung này khắp nơi đều phải có quy củ, công chúa hoàng tử đều phải học, chỉ tới phiên trưởng công chúa lại thành một vấn đề.
Lưu Hựu bỏ tấu chương sang một bên, vỗ nhẹ lên lưng cô bé an ủi, ra vẻ tức giận nói với Lễ Viễn Thừa: "Đi, đi xem là kẻ nào lại to gan dám ức hϊếp nữ nhi bảo bối của trẫm."
Lễ công công cung kính "vâng" một tiếng, thở dài lui ra ngoài.
Ca ca đã dạy, ăn vạ thì phải ăn vạ tới cùng, thế là Lưu Sương liền khóc to hơn, chính là bộ dáng oan ức mười phần, mặt mũi cũng nhăn nhúm lại với nhau: "Phụ hoàng... hu hu mấy lão ma ma kia không cho ta ăn bánh táo mật, còn bắt ta chép nữ giới muốn gãy tay, bọn họ rõ ràng muốn ngược đãi ta mà hu hu..."
Gia Hựu Đế bất đắc dĩ cười khổ, cũng không biết nên nói gì, ông đối với nữ nhi này luôn hết cách.
Lúc con bé chào đời ông không nhìn thấy, sau đó hoàng hậu mất ông lại quên mất sự tồn tại của con bé.
Tận tới lúc Lưu Sương biết đi biết chạy, chạy tới tìm ông, đeo theo ông, ông mới biết thì ra hoàng hậu trước khi mất đã sinh cho ông một tiểu công chúa đáng yêu lại nghịch ngợm biết bao.
Lưu Hựu còn nhớ lần đầu tiên con bé chạy tới tìm ông là lúc được năm tuổi, đang ngồi ở thềm ngoài Thanh Ngưng điện, tay ôm còn một con rối vải.
Lúc ấy mi tâm ông chỉ hơi nhíu lại chứ chưa nhận ra con bé là ai.
Lưu Sương đang chơi đếm sỏi, nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, liền quay người lại, thế là sau đó hai mắt cô bé sáng lên, chân nhỏ chạy tới chỗ người đó.
Đôi mắt tiểu nữ hài to tròn lại sáng ngời, hai bên búi tóc điểm trâm hoa đào nho nhỏ, khiến bộ dáng càng thêm phần đáng yêu.
Lưu Sương ngước mắt nhìn hoàng đế thật lâu, cuối cùng phồng má hỏi: "Người là hoàng đế có phải không?"
Lễ Viễn Thừa thấy cô bé không biết tôn ti, theo bản năng muốn quở trách nhưng Lưu Hựu đã ngăn lại.
"Ừm, trẫm là hoàng đế, còn ngươi là ai?"
"Ta là trưởng công chúa." Giọng nói trẻ con pha lẫn chút tự tin.