Tôi ngây ngốc, không có phản kháng, để mặc cho anh vén vảy của tôi lên chơi đùa, giống như xác chết nằm đó không nhúc nhích.
Có lẽ là phản ứng của tôi đã kí©h thí©ɧ Lục Kinh Đình, động tác của anh hơi ngừng lại, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào tôi, trong xe bỗng nhiên lạnh xuống, khiến cho tôi không nhịn được mà rùng mình. "Đưa tôi về nhà đi, cho tôi chút thời gian." Tôi nhắm mắt lại, không dám đối mặt với anh, nhỏ giọng nói. "Được!" Lục Kính Đình từ trên người tôi lui xuống, ngồi trở lại chỗ của mình, khởi động xe, chậm rãi lãi dọc theo con đường thành phố.
Dọc theo đường đi, tôi cố ý né tránh ánh mắt thi thoảng nhìn sang của anh, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa số, tâm trạng rất phức tạp, khó mà hình dung nổi.
Lục Kính Đình đưa tôi đến dưới tầng, cũng không nói gì, tôi vừa xuống xe, anh cũng lái xe rời đi. Nhìn anh đi xe, trong lòng tôi có chút cảm giác mất mát không thể hình dung được, về đến nhà, nằm ở trên giường trần trọc của một buổi tối, làm cách nào cũng không có ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi gọi điện cho Tiểu Dạo, biết kim chủ của cô ấy đã đi rồi, lập tức đến chỗ ở của cô ấy.
Vừa vào cửa, tôi còn chưa kịp đổi giày, đã nghe thấy giọng của Tiêu Dao từ trong nhà vọng ra. "Ái Phương, nghe được rồi, mỗi buổi chiều Triệu Mộng Tuyết đều sẽ đến thẩm mỹ viện Venus để đắp mặt nạ." Tiêu Dao cầm điện thoại, từ trong phòng vội vã chạy ra ngoài, thở không ra hơi. "Thật sao? Thật sự rất cảm ơn cậu." Mũi tôi chua xót, có chút cảm động, hôm qua tôi chỉ nói một chút, không ngờ cô ấy lại để ý vậy, sáng sớm đã giúp tôi tìm ra được. "Đồ ngốc! Chuyện của cậu chính là chuyện của mình, sau này không được cám ơn mình nữa! Không thân thiết gì cả!" Tiêu Dao bĩu môi, có chút tức giận, đưa điện thoại di động ra cho tôi xem. "Lần này, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi!" Tôi nói xong, xoay người gọi điện thoại cho hai cô gái kia. "Chuyện lần trước tôi với với các cô còn nhớ không? Đến nơi các cô chỉ cần nâng cô ta lên trời là được rồi. Sau đó dẫn dắt cô ta hướng về suy nghĩ kia, sau khi xong chuyện tôi sẽ đưa tiền cho các côn "Biết rồi, yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ" "Tốt, lát nửa tôi sẽ gửi địa chỉ có các cô, nhớ nhất định phải đến phòng riêng đã được đặt."
Tôi cúp điện thoại, gửi số phòng đã đặt và địa chỉ mà Triệu Mộng Tuyết vẫn luôn tới đến điện thoại di động của bọn họ.
Tiêu Dao nhìn tôi nói chuyện điện thoại xong, vui vẻ như đứa bé, vẫy tay nói: "Bây giờ chỉ chờ để xem kịch vui thôi, mình đi đặt trước phòng riêng bên cạnh phòng của bọn họ." "Ừm, đúng nha, xem tình hình hôm nay thế nào, lát nữa cậu đi với mình không?" Tôi lười biếng nằm xuống chiếc ghế sofa hình chuột Mickey ở nhà Tiêu Dao, lấy miếng bánh ngọt ở trên bản bắt đầu ăn. Đọc truyện mới nhất tại Truyện88 .net
Tiêu Dao thấy tôi không có ăn bữa sáng, đã kéo tôi ra ngoài ăn một bữa, bỏ ra tầm ba triệu đồng, ăn một bữa ăn của người giàu có.
Dùng lời nói trước kia của cô ấy, chính là trước khi ra chiến trường nhất định phải bổ sung thêm năng lượng, nếu không sức chiến đấu sẽ giảm xuống. Hai bạn tôi lấp đầy cái bụng, ăn bữa trưa sớm sau đó vào trong phòng riêng đã được đặt trước.
Phòng chúng tôi đặt trước là phòng đầu tiên, phòng thứ hai là để cho Tôn Ý Hãn, mà Triệu Mông Tuyết, phòng đặt trước lại là phòng thứ ba.
Tôi và Tiêu Dao ở trong phòng riêng vô cùng buồn chắn, đắp mặt nạ, gọi vài người bạn từng chơi trước đây, đánh mạt chược ở trên điện thoại di động. "Ái Phương, cậu xem, hôm nay chuyện của chúng ta có thể thuận lợi không?" Tiêu Dao tranh thủ thời gian lúc hai em gái làm đẹp đi ra ngoài lấy đổ, không yên tâm hỏi tôi. "Cái này còn phải hỏi sao?" Tôi ăn sạch hai trăm bốn mươi triệu của Tiêu Dao, đưa tay lấy đồ, không để ý chút nào nói.
Thực ra thì tôi cũng không biết chuyện sẽ như thế nào, nếu như thời gian nằm không tốt, hoặc là xảy ra tình hình gì đó thì hiệu quả rất khó nói.
Thế nhưng, bây giờ phóng lao thì phải theo lao, tôi chỉ có thể ứng phó toàn lực. "Đáng chết, hôm nay cậu cướp vận may ở đầu vậy! Nhin, tất cả đều là của cậu hết!" Tiêu Dao giận dỗi tắt điện thoại di động đi, dứt khoát nhắm mắt lại ngủ luôn tại đây. Thời gian vụt qua, lúc hơn hai giờ, nụ cười khoa trương của Tôn Ý Hân trừ trong hành lang truyền đến cánh cửa dày, hai cô gái kia cũng cười rất lớn theo. "Cười to như vậy sao? Vậy hai cô gái kia cũng tồn không ít sức!" Tiêu Dao bị tiếng cười lớn làm cho tình lại, vẻ mặt không vui dụi mắt, thấp giọng nói. “Ừ, bắt đầu rồi."
Tôi cầm lấy tai nghe, đưa một cái cho Tiêu Dao "Cậu còn chuẩn bị cái này sao, thật sự kí©h thí©ɧ mà!" Tiêu Dao cầm lấy tại nghe, hai mắt sáng lên, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tôi cười cười, không có nói cho cô ấy biết chiều này của mình là học từ Chu Phong.
Từ sau chuyện kia, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với thứ đồ này, lên mạng mua vài cái đề về chơi.
Chỉ là cái mà tôi mua, còn lâu mới tân tiến được bằng cái Chu Phong đã nhét vào trong tại tôi.
Lúc này trong tai nghe truyền đến giọng nói của Tôn Ý Hân: "Đúng nha! Con đĩ đó bây giờ còn muốn quay lại, thế nhưng mà cục trưởng Chu làm sao còn có thể muốn đồ phụ nữ bị vứt bỏ kia có chứ!" "Không có lừa dối các cô, chuyện lần trước của em trai cô ta, là do một mình chị em tôi làm, nếu không phải lần trước có người cứu, chỉ sợ người bây giờ đang trôi nổi dưới dòng sông sẽ là cô ta l Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et
Tiêu Dao nghe đến đó, ngay lập tức đứng dậy, tức giận nói câu đố dễ tiên. "Đúng nha! Cô ta cũng không nhìn bộ dáng của cô ta đi, sao có thể so với Ý Hân của chúng ta được!" "Đúng đấy, đúng đấy, Ý Hân của chúng ta chính là tiên nữ giảng trần, những kẻ kia đều là người phẩm tục, xách giày cho ý Hân cũng không có xứng!" "Nào có được tốt như các cô nói đâu! Tôi cũng chỉ tốt hơn cái đồ đê tiện kia gấp trăm lần thôi mà!" Tôn Ý Hân cười khanh khách, hoàn toàn đắm chìm trong hư vinh của bản thân mình.
Tôi bắt đầu vì Chu Phong mà cảm thấy không đáng, người phụ nữ như vậy, vậy mà anh ta lại nâng trong tay như là báu vật vậy.
Hai cô gái kia không hổ là người lăn lộn ở trong giới, nói chuyện lại dễ nghe như vậy, đến tôi ở đầu tại nghe bên này, nghe cũng cảm thấy giống như thật vậy.
Tôn Ý Hân dưới sự dẫn đường của bọn họ, phần tự tin này, càng ngày càng lớn lên. "Cô nói cục trưởng Chu kia cũng thế, ý Hân của chúng ta tốt như vậy, anh ta nên để ý Hân của chúng ta làm vợ cả, người phụ nữ tên Tuyết gì đó, còn không có dịu dàng được như ý Hân nhà chúng ta, có cái gì tốt chứ!" Có một cô gái nhỏ bắt đầu đâm chọc Triệu Mông Tuyết. Tôi nhìn thời gian một chút, còn gần mười phút nữa là Triệu Mộng Tuyết, hòn đá trong lòng tôi cũng được rơi xuống một nửa, xem ra tôi không có tìm nhấm người, hai cô gái kia không phải là đèn cạn dầu. "Xuỵt! Lời này, các cô cũng không nên nói vớ vẩn! Nếu như bị họ Triệu kia nghe thấy được, sẽ gây thêm phiền phức đó!"
Tôn Ý Hân cũng không phải là đồ ngốc, lúc đến cái đề tài này, vẫn có một chút kiêng dè. "Không phải tôi nói cô nha! Một chút tham vọng cũng không có, cô nhìn Tường Thanh kia đi sinh một đứa con trai, đã trực tiếp gϊếŧ chết vợ cả." "Đúng đấy, cô có điều kiện tốt như vậy, trẻ tuổi như vậy, xinh đẹp như vậy, giống như là tình nhân trong mộng của cục trưởng Chu, nếu cô không làm to, vậy thật sự rất là đáng tiếc mà!" "Đừng nói về chủ đề này nữa, thời cơ của tôi còn chưa đến, chờ đến lúc tôi đứng vững được rồi, sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này!" Tôn Ý Hân giống như là có chút sợ Triệu Mộng Tuyết, muốn dừng cải đề tài này lại. "Làm sao bây giờ! Đó để tiên kia đến lúc then chốt lại không có can đàm gì cả, thật sự là đánh giá cao cô ta quả mà!" Tiêu Dao cũng ý thức được tính nghiêm trong của chuyện này, bắt đầu cuống lên.