Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 65: Trò hay bắt đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi thấy bàn tay của cô ta tát về phía mình, theo bàn năng lùi về phía sau hai bước, không để ý tới cột đèn ven đường, bước chân có hơi lung lay nên cả người ngã ra phía sau.

Thế nhưng tôi còn chưa ngã xuống đất thì bỗng nhiên được một đôi bàn tay lớn chèn lên eo bể đờ xoay một vòng rồi đứng vững lại. “Em nói xem tôi có phải là thiên thần của em không, nếu không thì tại sao mỗi khi em gặp phải chuyện gì thì đều là tôi xuất hiện cứu em?” Lục Kinh

Đình nhìn tôi với vẻ mặt vui đùa, rồi kéo tôi lại ôm vào lòng.

Tôi chưa kịp phản ứng gì về chuyện xảy ra ngoài ý muốn vừa rồi, tim còn đang đập rất mạnh, nghe anh nói vậy, mặt nóng bừng, tôi dùng sức đẩy anh ra.

Vừa mới đứng vững, chợt nghe thấy Tôn Ỷ Hãn nghẹn ngào: "Cậu, cậu ba Lục, cô ta, người phụ nữ này đã bị người khác chơi đùa qua rồi bỏ rơi Tôn Ý Hán tức giận đến mức nói năng không dấu không đuôi, ngón tay chỉ vào tôi, mang về mặt oan ức nhìn Lục Kính Đình, tựa như hòa lê dính hạt mưa, trông thật mong manh và đáng thương.

Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của cô ta, tôi âm thầm muộn cười, nhưng cuối cùng vẫn là kìm xuống.

Lục Kinh Đinh bị lời nói của Tôn Ý Hẫn thu hút sự chú ý, đi về phía cô ta.

Tôn Ý Hân tường rằng là do sự quyến rũ của cô ta đã hấp dẫn anh, tìm trong đầu chuẩn bị điệu bộ với một nụ cười cực kỳ nịnh nọt.

Nhưng ngay sau đó, cô ta còn chưa thể nũng nịu gọi được hai tiếng ‘cậu ba thì đã bị Lục Kính Đình bóp cổ, nhắc bồng lên.

Lục Kính Đình lạnh nhạt nói khẽ: “Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không ra tay. Cô không biết Tân Ái Phương là người của tôi sao? Cô lại còn dám bắt nạt cả người của tôi à, không muốn sống nữa hay sao?"

Tôn Ý Hân sợ tới mức cả người đều run rầy.

Tôi không muốn để Lục Kinh Đình làm xáo trộn kể hoạch tiếp theo của mình, cho nên bước qua, vỗ vai anh nói: “Được rồi, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh đi với tôi đến đây một lúc." khuôn mặt lạnh lùng của Lục Kinh Đình đột nhiên nở một nụ cười thật tưới, không chút báo trước buông Tôn Ý Hãn ra, vòng tay qua cờ tôi kéo về phía anh, nhìn tôi cười toe toét hỏi: "Có phải là em nhớ anh không?"



Tôi quăng cho anh một cái nhìn khinh thường, lạnh lùng nói: "Vì sao anh lại ở chỗ này” Anh theo dõi tôi sao?" “Em phải hiểu rõ, không phải theo dõi, mà là bảo vệ, chẳng lẽ em không biết nếu vừa nãy anh không đỡ được em thì có lẽ chỗ này đã nở hoa rồi!" Lục Kinh Đình tùy ý liếc mắt nhìn mông tôi, đưa tay vỗ lên, mạnh tay nhéo nặn, vận về,

Tôi dùng sức hất tay anh ra, trong lòng không rõ là vui vẻ hay khó chịu nhưng nghĩ đến kế hoạch đang chờ đó, tôi bỏ lại một câu cảm ơn rồi xoay người đi vào câu lạc bộ. câu lạc bộ này được thành lập dành riêng cho phụ nữ, vì vậy nam giới đến đây, trong những trường hợp thông thường thì không thể vào được. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net

Tiêu Dao đã tìm một vòng ở bên trong, khi trông thấy tôi bước vào, cô ấy vội vàng tiến tới đón tiếp và lén lút chỉ về hướng Tôn Ý Hân.

Hai cô gái kia đã bắt chuyện với Tôn Ý Hân, ba người họ đang trò chuyện với nhau câu được câu không.

Một cô gái trong số đó chỉ vào tôi, cũng không biết đã nói gì mà khiến Tôn Ý Hàn ôm bụng cười lớn. “Có vẻ như cô gái ấy còn khá thông minh, biết tim được chỗ tốt" Tiêu Dao đưa cho tôi một lý nước trái cây, dựa vào cạnh bàn, cố ý hay vô tình nhìn chăm chăm về hướng đó. "Xem ra tiến độ của họ khá ổn, chắc không cần mình phải đi thêm nguyên liệu vào nữa." Tôi thong thả nói, uống một ngụm nước trái cây rồi ngồi trên ghế sofa và nói đùa vài câu với Tiêu Dao.

Đến lúc bữa tiệc chấm dứt, hai cô gái kia đã trở thành một khối với Tôn Ý Hân, ba người giống như cùng một thân thể trẻ sơ sinh, gắn bỏ không rời.

Chúng tôi vốn định đi ăn lầu sau khi kết thúc nhưng kim chủ của Tiêu Dao lại gọi tới, tạm thời đưa Tiêu Dao đi.

Tôi rời câu lạc bộ, bước ra ngoài, dự định quay về.

Vừa mới đến bên đường, một chiếc BMW màu đen đột nhiên bật sáng đèn pha, Chu Phong xuống xe và chặn trước mặt tôi, vẻ mặt hốc hác nói: "Ái Phương, theo tôi trở về đi, chúng ta sẽ vẫn giống như trước “Là Trấn Dương báo với anh rằng em đang ở đây phải không?” Tôi thật sự không ngờ anh ta lại đến đây, cảm thấy có hơi cảm động, trở nên thiếu tự tin

Tôi của ngày trước đã từng không có khả năng chống cự trước mặt anh ta, bất kể là anh ta có nói gì đi chăng nữa thì đến cuối cùng tôi cũng vẫn sẽ tuân theo ý nguyện của anh ta.

Mà anh ta cũng rất hưởng thụ cái đó của tôi.

Chu Phong gật đầu, đi đến trước mặt tôi rồi dịu dàng kéo tôi vào lòng, vuốt ve tóc tôi và chậm rãi nói: "Đừng suy nghĩ gì nữa, theo tôi trở về thôi.



Tôi cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc trên người anh ta, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng đặc biệt ấy. Khi tôi chuẩn bị gật đầu thì một luồng ánh sáng trắng chói lại xuất hiện khiến tôi không thể mở mắt ra.

Xe của Lục Kính Đình quẹt một tiếng dừng lại bên người tôi, đèn pha sáng lóa chiếu thẳng vào làm tôi không còn nơi nào để lánh minh.

Anh đầy mở cửa xe, vẻ mặt thâm độc tiến đến trước mắt tôi, nắm lấy cánh tay tôi rồi nhẹ nhàng kéo tôi ra khỏi vòng tay của Chu Phong, che chở tôi ở sau lưng anh: “Tên họ Lục kia! Anh tránh ra cho tôi!" Chu Phong nghiên rằng, để thấp giọng, lạnh lùng nói. Lục Kinh Đình không đáp lời mà quay đầu lại nhìn tôi, chậm rãi nói với vẻ mặt đầy tin tức. "Tôi nhớ rõ lúc trước anh đã nói với tôi, chỉ cần cô ấy bằng lòng thì anh sẽ không can thiệp, sao nào, hiện tại lại nuốt lời a? Tần Ái Phương, em cũng nhớ mà, đúng không? Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net

Sau khi nói xong, anh vén một sợi tóc rũ trên trán tôi ra phía sau tai, động tác của anh rất dịu dàng. “Tân Ái Phương, em đi lại đây!" Chu Phong bước tới định kéo tôi, nhưng bị Lục Kính Đình đưa tay ngắn can. "Em nói đi, em sẽ đi theo anh hay là theo anh ta?" Khoé miệng Lục Kính Đình nhếch lên một nụ cười, ngón trỏ chạm vào cằm tôi, nâng khuôn mặt tôi lên, đặt một nụ hôn xuống môi tôi.

Tôi phản ứng lại, giãy dụa lùi về phía sau mấy bước, vùi đầu xuống không dám nhìn Chu Phong. "Tân Ái Phương, em nói đi, em nói là sẽ đi theo tôi đi. Mọi chuyện trước kia đều không tính toán gì nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!” Chu Phong siết chặt nắm tay, giọng nói trở nên hơi khàn khàn, mang theo sự cầu khẩn.

Nghe hai người họ cằn nhằn mà tôi như muốn phát điên lên, đầu óc trống rỗng nhưng lại khó chịu phồng lên, giống sắp nổ tung. Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi đó rồi tìm một nơi không ai có thể tìm thấy để nán lại

Tuy nhiên, tôi không rời đi được, đôi giày cao gót đang ở trên chân tôi nhất định sẽ trói buộc, khiến tôi không thể nào thoát khỏi tầm mắt của hai người đàn ông này. "Tân Ái Phương!" Giọng điệu Chu Phong đè nặng hơn, gọi lớn tên tôi, tiến tới muốn dắt tay tôi nhưng lại bị Lục Kính Đình bắt được cánh tay. “Anh quay về đi, chúng ta chia tay!" Tôi cắn răng, lên xe của Lục Kinh Đình, quay đầu đi, không nhìn đến Chu Phong đang đập cửa.

Có lẽ là tôi đã kí©h thí©ɧ anh ta, Chu Phong giờ nắm đấm dùng sức đập mạnh vào mặt kính làm trên đó lưu lại dấu vết một ít giọt máu đỏ tươi.

Lục Kính Đình nhanh chóng lên xe, đưa chân đạp ga phóng đi như bay.

Qua một lúc lâu, tôi mới dám quay lại nhìn.

Khi tôi thấy vết máu trên mặt kính, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng trong thang máy, đây là lần thứ hai Chu Phong trở nên khác biệt so với chính bản thân bởi vì tôi

Chu Phong trong ký ức của tôi, ngoại trừ là vì mỗi tình đầu của anh ta thì anh ta sẽ không bao giờ nổi nóng đến mức như thế bởi vì bất cứ người nào khác. "Sao vậy, đau lòng rồi à?" Lục Kinh Đình đột nhiên dừng xe, xoay đầu tôi, mạnh mẽ hôn lên, tùy ý cuốn lấy đầu lưỡi tôi, nhẹ nhàng mà triền miên.
« Chương TrướcChương Tiếp »