"Tôi cũng không phải là người không biết thấu tình đạt lý như vậy, đứa nhỏ là do Tân Ái Phương sinh giúp tôi, cô ấy mang thai mười tháng vất vả như vậy, đương nhiên là cũng nhớ đứa nhỏ, cho nên sau này, tôi sẽ định kỳ để cho cô ấy gặp mặt An Hào." Triệu Mộng Tuyết không đợi tôi trả lời, trực tiếp nói thẳng. "Chị Phương!" Quyên Mai vừa xuống xe, lập tức ôm lấy An Hào gọi tôi đến, An Hào giống như là bị hoảng sợ, lại càng không ngừng khóc lóc ầm ĩ.
Vừa nghe thấy đứa nhỏ khóc, trái tim của tôi cũng như bị bóp chặt lấy, không kìm nén được mà nhấc bước đi về phái trước.
Lục Kính Đình kéo cánh tay của tôi, kéo tôi trở về trong ngực của anh, nói với Triệu Mộng Tuyết: "Nếu như cô thích trẻ con, thì có thể tự mình sinh, hôm nay, tôi tới là để dẫn con của chúng tôi đi."
Triệu Mộng Tuyết cười nhạo một tiếng: "Dẫn đứa bé đi? Cậu ba Lục, e rằng là ngài bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc rồi có đúng không? Đứa nhỏ này là con của tôi và Chu Phong, nếu ngài có muốn, thì cũng chỉ có thể muốn con của mình và Tân Ái Phương thôi."
Lục Kính Đình nhìn cô ta một cái thật sâu, cong khỏe miệng lên: "Cô Chu đây có nhiều việc, có thể chăm sóc được cho đứa nhỏ sao?" "Có nhiều việc hơn nữa, thì cũng chỉ là một đứa bé mà thôi."
Triệu Mộng Tuyết vừa dứt lời, Thằng Đen lập tức ghé vào bên tại của Lục Kính Đình nói gì cái gì đó, chỉ thấy nụ cười của Lục Kính Đình càng đậm hơn: "Có thể là cô Chu không biết là tôi đang nói đến việc gì. "Vậy thì làm phiền cậu ba Lục nói cho tôi biết một chút." Trên cơ bản thì vẻ mặt của Triệu Mộng Tuyết không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt của cô ta lại lóe lên một cái không để lại dấu vết. "Chuyện của cục trưởng Triệu hẳn là cô Chu không phải không biết có đúng không? Bây giờ chắc chắn là đã lên tìm kiếm hàng đầu về chủ đề chính trị rồi." Lục Kính Đình khẽ nói một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái.
Cơ thể của Triệu Mộng Tuyết cứng lại một cách rõ ràng: "Anh nói cái gì?" "Hóa ra cô Chu thật sự không biết à?" Lục Kính Đình vừa nói, vừa chỉ chỉ vào điện thoại di động.
Triệu Mộng Tuyết nửa tin nửa ngờ cầm lấy điện thoại di động từ trong tay của vệ sĩ ở phía sau, vuốt vuốt một hồi.
Trong lúc đó, tôi vẫn luôn vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta, nhìn vẻ mặt của cô ta từ bình tĩnh rồi đến có chút thay đổi, cuối cùng là nhíu mày lại.
Tôi cũng cúi đầu xuống tìm kiếm một hồi, lập tức nhìn thấy hình ảnh Triệu Bác Khôn với vẻ mặt hoảng hốt lo sợ ở trong phòng riêng, còn có một đám người phụ nữ vây quanh bên người, trong lòng không khỏi nghĩ, thủ đoạn này Lục Kính Đình thật đúng là lợi hại, chuyện này mới xuất hiện mười mấy phút, đã nhanh chóng trở thành tìm kiếm phổ biến nhất. "Thủ đoạn của cậu ba Lục thật đúng là đặc biệt. Triệu Mộng Tuyết ném điện thoại di động cho vệ sĩ của mình, nằm chặt lấy nằm đấm, nghiến răng nói. "Cảm ơn." Lục Kính Đình nhưởng mày, ánh mắt nhìn cô ta mang theo một chút đùa giỡn. "Không biết là cậu ba có nghĩ tới việc bây giờ đứa nhỏ đang ở trong tay của tôi hay không?" Triệu Mộng Tuyết uy hϊếp nói: "Tôi nghĩ cậu ba là người thông minh, nên biết phải làm như thế nào để loại bỏ tìm kiếm phổ biến này" "Không cần cô Chu nhắc nhở, hôm nay tôi tới chính là muốn cho cô nghe một đoạn ghi âm, rồi để cho cô quyết định một chút, xem xem phải làm như thế nào đối với An Hào. Vừa nói, Lục Kính Đình vừa lấy bút ghi âm từ trong tay của Thằng Đen, nhấn nút phát lại. "Cho dù có là trung ương, thì cũng sẽ không động được đến tôi." Giọng nói của Triệu Bác Khôn được phát ra cùng một lúc. "Anh!” Triệu Mộng Tuyết vừa nghe được, lập tức trở nên luống cuống: "Anh lấy được đoạn ghi âm này từ chỗ nào?" "Cái này thì cô Chu không cần phải biết, tôi chỉ muốn hỏi, là đoạn ghi âm này có đủ để đổi một đứa trẻ hay không?" Lục Kính Đình lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Tôi nghĩ cô Chu là một người thông minh, sẽ hiểu được mình nên làm như thế nào."
Kết quả rất rõ ràng, lần này Triệu Mộng Tuyết có không muốn trả An Hào lại cho tôi thì cũng phải trả “Cô Chu hiểu, bây giờ tình cảnh của cục trưởng Triệu đã rất khó khăn rồi, nếu như còn cộng thêm cả đoạn ghi âm này nữa, không biết là ông ta có bị cách chức để điều tra, bị tước quyền tham dự vào chính trị suốt đời hay không đây?" Không đợi Triệu Mộng Tuyết trả lời, Lục Kính Đình đã nói tiếp. "Lục Kính Đình!" Lúc này Triệu Mộng Tuyết cũng đã bị vây trong trạng thái vô cùng tức giận, giơ ngón tay lên chỉ vào Lục Kính Đình, cả người đều tức giận đến mức phát run, đồng thời đoạt lấy An Hào từ trong ngực của Quyên Mai: "Anh thật sự không sợ tôi làm ra chuyện gì với đứa nhỏ này hay sao!" "Nếu như cô không đồng ý trao đổi với tôi, như vậy thì cục trưởng Triệu sẽ bởi vì đoạn ghi âm này mà hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó cô không có núi dựa, nhà họ Triệu hoàn toàn sụp đổ, mọi người nhìn vào con đường sự nghiệp của Chu Phong như vậy thì tuyệt đối sẽ không còn qua lại với anh ta nữa." Lục Kính Đình giống như là không nghe thấy lời cô ta nói vậy, khỏe môi nhếch lên tiếp tục nói: "Lùi lại trăm nghìn bước, cô muốn đứa nhỏ này thì có ích lợi gì chứ, nhà họ Triệu sụp đổ, cuộc hôn nhân danh xứng với thực này của cô với Chu Phong đương nhiên là cũng sẽ tan vỡ, còn muốn mưu tính dùng một đứa bé để cứu vãn hay sao?"
Nghe xong lời này của Lục Kính Đình, Triệu Mộng Tuyết nghĩ như thế nào tôi cũng không quản được, tóm lại là trong lòng tôi thấy kinh ngạc một chút, lời này của anh có chút quá độc ác. "Đưa bản ghi âm cho tôi." Triệu Mộng Tuyết nghe lời này của Lục Kính Đình, lúc lâu sau mới mở miệng, giống như là nói đến mức cắn răng nghiến lợi vậy. "Một đổi một." Lục Kính Đình gật đầu, nhìn về phía
Quyên Mai.
Nếu như không phải là nhược điểm nằm ở trong tay của Lục Kính Đình, tôi tin tưởng chắc chắn là trong lòng Triệu Mộng Tuyết đến suy nghĩ muốn gϊếŧ chết Lục Kính Đình cũng có. "Được." Cô ta siết chặt lấy nằm đấm, liếc mắt nhìn Quyền Mai ở bên cạnh: "Cút qua bên kia."
Quyên Mai bị cô ta dọa cho sợ hết hồn, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, ôm An Hào chạy về bên phía tôi.
Lục Kính Đình cũng ném cây bút ghi âm cho Triệu Mộng Tuyết.
Lúc này tôi đã không còn tâm tư nào đi quan tâm đến cuộc trao đổi giữa Lục Kính Đình và Triệu Mộng Tuyết nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết lên người An Hào. "An Hào." Quyên Mai vừa đi đến bên cạnh tôi, tôi lập tức đón lấy An Hào, ôm đứa nhỏ vào trong ngực thật chặt. Đến khi thật sự ôm được đứa nhỏ vào trong lòng, trái tim của tôi mới coi như là hoàn toàn hạ xuống, nước mắt không nhịn được nữa mà chảy xuống.
An Hào vốn là đang gào khóc, không biết có phải là cảm nhận được đang ở trong ngực của tôi hay không, chỉ chốc lát sau lập tức dừng khóc. "Cảm ơn em Quyền Mai." Tôi ôm An Hào, một bên dỗ dành đứa nhỏ, một bên nhỏ giọng nói với Quyền Mai.
Quyền Mai cũng là bị sợ hãi, mặt đầy nước mắt lắc đầu với tôi: "Đây là chuyện em nên làm." "Lục Kính Đình, anh nhớ kỹ lấy cho tôi, cho dù anh có nuôi đứa nhỏ này, thì đó cũng là con của tôi và Chu Phong, anh đội nón xanh ở trên đầu, vậy mà cũng vui vẻ nguyện ý đội hay sao?" Triệu Mộng Tuyết tức giận đến mức thở hồn hển nói. "Đứa nhỏ này, sợ là không phải con của cục trưởng Chu." Trong giọng nói của Lục Kính Đình tràn đầy sự hài hước: "Hình như là trước khi phẫu thuật thụ tinh thì đã có rồi đúng không?" "Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa xem?" Triệu Mộng Tuyết lập tức như chìm vào mơ hồ: "Đứa nhỏ này... Lục Kính Đình, anh đừng có mà ăn nói lung tung.
Lục Kính Đình không nói gì, một tay nắm lấy bả vai của tôi, xoay người lập tức rời đi.
Tôi nghi ngờ nhìn anh một cái, tại sao phải để cho Triệu Mộng Tuyết biết An Hào không phải là con của cô ta? Làm như vậy thì cô ta sẽ không nhằm vào anh nữa hay sao?
Nhưng mà nghĩ lại một chút, dù sao thì nhà họ Triệu cũng sắp xong đời rồi, cũng không thể tạo được uy hϊếp gì đối với chúng tôi.
Quyền Mai lên xe của Thằng Đen, tôi và Lục Kính Đình lên một chiếc xe khác, tôi vẫn cẩn thận ôm An Hào, chỉ sợ đứa nhỏ bị một chút tổn thương nào.
Triệu Mộng Tuyết chắc hẳn là đã bị chuyện của Triệu Bác Khôn làm cho bể đầu sứt trán, hoàn toàn không có tâm tư đuổi theo. "Mẹ đã để cho con phải chịu khổ rồi." Nhìn khuôn mặt nhỏ bé ngủ say của đứa bé, tôi chỉ cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, mạnh mẽ kìm nén mới không để cho nước mắt rơi xuống.
Lục Kính Đình cũng nhìn An Hào một chút, sau khi phát hiện tôi đang nhìn thằng bé, khóe miệng vốn đang hơi nở nụ cười của anh lập tức biến mất trở thành khuôn mặt không chút cảm xúc nào, dáng vẻ giả vờ như không có nhìn, khởi động xe lái đi.
Tôi không nhịn được mà cong cong khóe miệng, sự chua xót nơi đầu mũi hoàn toàn biến mất, đến khi chuẩn bị về đến nhà, tôi mới nghĩ đến việc Lục Kính Đình đưa bút ghi âm cho Triệu Mộng Tuyết, không tự chủ được mà hơi nhíu chân mày lại, mở miệng hỏi một câu: "Anh đưa bút ghi âm cho Triệu Mộng Tuyết, vậy ông Triệu bên kia... Phải làm sao bây giờ?" "Bút ghi âm đưa cho cô ta rồi, nhưng mà chúng ta vẫn còn video." Lục Kính Đình nhưởng mày nói.
Sau khi nghe anh nói những lời ấy, tôi mới nhớ ra, hình như lúc tôi đang hát, có một cái máy quay ghi hình của tôi lại, chờ đến khi tôi đi đến bên cạnh Triệu Bác Khôn, thì máy quay kia lập tức được tắt đi.
Vừa suy nghĩ đến chỗ này, không biết là Lục Kính Đình lấy ra một cái USB từ chỗ nào, cắm vào máy chiếu ở phía trước xe, màn hình tạm dừng hai giây rồi mới bắt đầu phát hình, vừa mới bắt đầu hình ảnh rất hỗn loạn, vừa nhìn là biết đây không phải là ghi hình bình thường, nhưng mà có thể nghe được loáng thoảng đoạn Triệu Bác Khôn nói về quản lý cảng khẩu của ông ta và chính quyền ở trung ương kia, đến đoạn sau thì hình ảnh trở về bình thường, là hình ảnh Triệu Bác Khôn ôm những người phụ nữ kia, vô cùng khó coi.
Trong đoạn video này, từ đầu tới cuối đều không có xuất hiện hình ảnh của tôi và Lục Kính Đình, cho nên việc quay phim trước mặt không phải là bình thường, mà là do anh cố ý chuẩn bị. "Đoạn video này rất có giá trị, so với đoạn ghi âm kia thì có giá trị hơn nhiều." Lục Kính Đình đánh tay lái một cái, nói tiếp.
Cho nên, đoạn ghi âm mới vừa nãy Lục Kính Đình lấy ra, chính là vì muốn trao đổi An Hào với Triệu Mộng Tuyết hay sao?
Sau khi về đến nhà, An Hào lại uống sữa, mới để cho
Quyền Mai ôm đi ngủ.
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ bé ngủ say của thằng bé, lúc này mới coi như là yên tâm, đứng dậy đi về phía phòng tắm tắm rửa, không biết là Lục Kính Đình vào đây từ lúc nào, ôm lấy tôi từ phía sau lưng.
Trái tim tôi đập nhanh hơn, để bàn chải đánh răng xuống, huých nhẹ anh một cái. "Anh muốn." Lục Kính Đình thấp giọng nói ở bên tại của tôi, âm thanh trầm thấp ám muội, giống như là một dòng điện truyền khắp cả cơ thể của tôi, cuối cùng chui vào trong trái tim, tê ngứa một chút.
Rồi sau đó không đợi tôi trả lời, một tay kéo chiếc váy ngủ ở trên người của tôi xuống, tôi cứ như vậy trực tiếp phơi bày ở trước gương, mặt không tự chủ được lập tức trở nên đỏ bừng. "Em còn đang đánh răng mà." Tôi đứng bật dậy theo phản xạ có điều kiện, hốt hoảng cúi đầu, không dám nhìn bản thân mình ở trong gương, cố kìm nén sự rung động ở trong lòng, trả lời anh một câu. "Không đánh nữa." Lục Kính Đình dứt khoát nói một câu, không để ý tôi còn đang cầm cốc nước súc miệng ở trong tay, trực tiếp bế ngang cả người tôi lên.
Kèm theo hơi thở của anh ở bên tai tôi, nước lạnh bắn lên khắp người, tôi không nhịn được mà run lên một cái trong ngực của anh, đổi lấy tiếng cười khàn khàn của anh. "Lục Kính Đình... Tôi bị anh ném lên giường, có chút không biết làm sao, theo bản năng che ngực lại.
Anh lại còn vừa cười vừa cởi nút áo sơ mi của mình ra, dùng giọng điệu trêu ghẹo tôi nói: "Đừng động, để lúc anh cởi ra còn có phong cảnh đẹp để nhìn"
Vừa nghe anh nói như thế, tôi lại càng thêm ngượng ngùng, trên mặt càng nóng đến không chịu được, không đợi tôi di chuyển, Lục Kính Đình đã lập tức đè lên.
Không biết có phải là do lâu rồi không có tiếp xúc gần gũi với anh hay không, mà lúc cơ thể của anh dính sát lên người tôi, tôi không nhịn được run lên một cái, hô hấp lại càng trở nên dồn dập hơn, cả người trở nên vô cùng căng thắng. "Đừng sợ." Hình như là anh đã nhận ra tôi đang khẩn trương, đưa tay ra ôm lấy từ phía sau lưng của tôi, nâng người của tôi lên.
Tôi đưa tay ra ôm lấy cổ của anh theo bản năng, phần ngực mềm mại cũng thuận theo dán lên trên cơ ngực của anh.