Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Săn Tình (Nhật Ký Tình Nhân)

Chương 438: Sống sót sau tai nạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói rồi, tôi liền muốn xuống giường, không ngờ lập tức bị ông Dương chặn lại.

Tôi bị ông ta chặn lại như vậy, mới nhận ra rồi nhìn người trong nhà, chị Vu, Hồng Liên, ông Dương...

Còn có bố.

Tôi ngày người một lúc, trái tim ngưng đọng mãnh liệt, sao bố cũng ở đây, ông ấy không phải... sao có thể

Tôi véo bản thân một cái thật mạnh, chỉ cảm thấy tất cả mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian này đều không chân thực cứ như một giấc mơ.

Chỉ tiếc là, lúc nãy véo một cái, rất là đau.

Không phải là mơ, mà là hiện thực chân thực.

Hơn nữa, tôi nhớ rõ ràng là tôi rơi xuống hồ cá sấu, nước hồ bắn vào tôi, cá sấu cũng mở to miệng muốn ăn tôi, sao tôi có thể sống lại.

Tôi lắc lắc đầu, có lẽ đây đều là giả, tôi sớm đã chết trong hồ cá sấu rồi, nghĩ đến đây, tôi liền véo vào cánh tay mình một cái, vẫn rất đau. "Tân Ái Phương, em làm gì vậy!" Chị Vu thấy tôi liên tiếp đánh bản thân mình, liền nắm lấy tay tôi, giọng nói vô cùng lo lắng. "Chị Vu, em còn sống sao?" Tôi nắm lấy tay chị Vu, nhanh chóng hỏi chị. "Em nói bậy gì vậy, em đương nhiên còn sống!" "Em sợ là em chết rồi mới như vậy." Nghe xong lời của chị Vu, tôi lập tức chạy vào lòng chị, nước mắt cứ không ngừng chảy xuống. "Con à, có vài việc, bắt buộc phải nói với con rồi." Chính trong lúc này, ông Dương mở miệng nói.

Tôi vốn không vì ông ấymà xuất hiện bất cứ phản ứng gì, chỉ là dựa vào lòng chị Vu, ánh mắt đờ đẫn. "Thật ra, con chính là con gái bác, Dương Linh." Ông Dương thở dài, như đã có một quyết định lớn lao vậy.

Một lúc, cả phòng bệnh đều trở nên yên lặng, không ai mở miệng nói chuyện, bọn họ đều đang tôi mở miệng nói.

Mà tôi nghe được kết quả này, trong lòng vô cùng đau nhói, chỉ cảm thấy mạch máu trong não như sắp nổ tung ra.

Mặc dù trước đây từ vết bớt trên cánh tay tôi đã mơ hồ biết được chuyện này, nhưng lúc đó không ai nói rõ đến như vậy cho tôi, tôi cũng không muốn tin, cũng không suy nghĩ đến nó, mà bây giờ đột nhiên có người nói với tôi, nói tôi chính là Dương Linh, tôi làm thế nào cũng không chấp nhận được. "Con, con là con của bố" Tôi có chút kích động, vùng ra khỏi lòng chị Vu, nhìn về phía bố.

Bố lại lắc đầu, cười rồi nói với tôi: "Ông Dương nói đúng, bố chỉ là bố nuôi của con mà thôi." "Sao có thể, không thể nào." Hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt tôi, tôi vẫn có chút không muốn thừa nhận. "Ái Phương, đi theo bố khiến con chịu nghèo khổ rồi, con vốn nên có cuộc sống tốt hơn." Bố nhìn thấy phản ứng của tôi, đưa tay về phía tôi, ngày người một lát, lại rút tay về: "Có vài việc, ông Dương sẽ nói cho con biết."

Tôi hiểu hàm ý của tư thế vươn tay của bố, lúc nhỏ mỗi lần tôi chịu uất ức ông ấy đều sẽ vẫy tay kêu tôi đến rồi an ủi tôi.

Tôi lắc đầu, bịt hai lỗ tai lại không muốn nghe. Nhưng tôi vẫn nghe thấy rồi.

Ông Dương nói thật ra tôi là cô chủ của nhà họ Dương, lúc năm tuổi ông ấy bất đắc dĩ phải đem tôi đi cho, cũng chính là cho bố mẹ lúc đó của tôi.

Còn về tại sao lại bất đắc dĩ, là bởi vì một chuyện của năm đó, chuyện này không chỉ dẫn đến hai bố con ông Dương chia cắt, mà còn khiến quan hệ nhiều đời của nhà họ Đinh và nhà họ Dương hoàn toàn bị phá vỡ.

Lúc đó ông Đinh đang kinh doanh hỗn hợp, có điều bị nghi ngờ trốn thuế rồi bị bắt quả tang, ông Đinh nhờ người gửi thư cho ông Dương, kêu ông ấy giúp đỡ, nhưng ông Dương có tính cách chính trực như vậy đương nhiên sẽ không giúp, chỉ kêu ông ấy ở trong tù cải tạo cho tốt, nói sẽ giúp ông ấy chăm sóc người nhà.



Ông Đinh cũng chính là lúc này mà kết thù với ông Dương.

Cho nên, lúc trước Lục Kính Đình nói Dương Linh bị kẻ thù bắt cóc đó chính là ông Đinh.

Hơn nữa, càng ít người biết là lúc bà Đinh còn trẻ từng có một mối tình với ông Dương, cho đến bây giờ bà Đinh vẫn còn thích ông Dương, chỉ là ông Đinh không biết mà thôi.

Sau khi nghe xong lời của họ, tôi ngây người tại chỗ, tôi chưa từng nghĩ đến, chuyện của năm đó lại phức tạp đến như vậy. Cho nên, bà Đinh giở trò Tần Gia Kiệt còn có Hồng Tuyết Lâu, chỉ là vì tôi là con của ông Dương và bà Dương sao?

Sự đau khổ cũng ngay lập tức bao vây lấy tôi, tôi không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì sai, ông trời lại đối xử như vậy với tôi.

Một lúc sau tôi mới vùng ra khỏi sự bi thương, tôi ép bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa, không dám nhìn khuôn mặt hiền hậu của bố nữa, tôi sợ tôi sẽ lần nữa không khống chế được bản thân.

Không biết vì sao, bên tai lại vang lên tiếng ùm lúc tôi rơi xuống hồ cá sấu. "Lục Kính Đình đâu?" Tôi nhìn về hướng chị Vu hỏi. "Cậu cậu ấy đang bận việc của bến cảng" Chị Vu trầm ngâm một lát, rồi trả lời.

Tôi trực tiếp lắc đầu: "Không, chị lừa em

Chị Vu bình thường là một người thẳng thắn trong lúc trả lời câu này thì lại do dự

Tôi nhớ trước lúc tôi rơi xuống hồ cá sấu thì bên ngoài đánh nhau hỗn loạn, tôi không tin Lục Kính Đình sẽ không bị gì cả. "Chị." Chị Vu lần nữa do dự, nhìn về hướng ông Dương và bọn họ. "Anh ấy rốt cuộc làm sao?" Tôi tức giận: "Rốt cuộc là thế nào vậy!

Tôi nhìn vào trong phòng bệnh, một khoảng tĩnh lặng, không ai trả lời câu hỏi của tôi.

Trực giác nói cho tôi biết, Lục Kính Đình nhất định xảy ra chuyện rồi, nếu không bọn họ cũng sẽ không phản ứng như vậy. Nghĩ đến đây, tôi kéo chăn ra muốn xuống giường, nhưng chân tôi chưa chạm đất thì hạ thân lại truyền đến một cơn đau dữ dội, tôi ôm lấy bụng trực tiếp ngã xuống đất. "Tân Ái Phương, em điên rồi sao! Em vừa sinh con xong, còn là sinh mổ! Sao có thể tùy tiện xuống giường!" Hồng Liên sải bước đi đến, cùng với chị Vu đỡ tôi lên giường. "Nhưng em muốn đi xem anh ấy, còn có con của em" Tôi ngồi trên giường, một lúc sau mới đỡ đau, rồi nói.

Chị Vu thở dài: "Em chăm sóc cơ thể cho tốt, cậu ấy bây giờ... vẫn chưa ra." Lúc chị ấy nói lời này có dừng lại một lúc, rồi nhìn

Hồng Liên một cái. "Trong phòng cấp cứu hả?" Tôi phản xạ có điều kiện mà nói.

Chị Vu không nói chuyện, trả lời tôi chỉ có sự trầm mặc.

Tôi mím môi, sống mũi cay cay, nước mắt lại muốn rơi xuống.

Hồng Liên vội vàng chạy đến đắp chăn cho tôi: "Đã nói rồi em vừa sinh con xong, sao có thể không vui không buồn như vậy được, bệnh cũ của chị chính là như vậy mà phát sinh đó."

Nói rồi, chị ta kêu bố và ông Dương đến đây, cùng với chị Vu an ủi tôi, còn hứa với tôi là hai người nữa tôi có thể xuống giường thì sẽ dẫn tôi đến thăm Lục Kính Đình, tôi mới bình tĩnh lại một chút.

Cứ như vậy, tôi miễn cưỡng bị bắt ở trên giường hai ngày mới được bác sĩ cho phép xuống giường thăm con, mặc dù lúc tôi xuống giường đi thì thật sự rất là đau, nhưng ham muốn xem đứa con của mình đã hoàn toàn thôn tính tôi, tôi bất chấp mọi thứ hướng về phòng giữ ấm mà đi.



Vừa vào phòng giữ ẩm đã có chút không khống chế được bản thân, cố gắng nhịn cơn đau từ dưới bụng, sải bước chạy về phía phòng giữ ấm, chỉ nhìn một cái thì mắt tôi cứ như bị nước mưa dội vào.

Do là sinh non, mặc dù giữ được mạng đứa trẻ, nhưng thằng bé bắt buộc phải ở trong phòng giữ ấm nửa tháng mới được, tôi đau lòng mà nhìn thằng bé, là một bé trai nhỏ nhắn, cả người vẫn còn màu xanh tím, đang chìm vào giấc ngủ trong phòng giữ ẩm, luôn luôn nắm lấy ngón tay, dáng vẻ cứ như đang ăn cái gì đó.

Nhìn thằng bé như vậy, nhìn rồi lại nhìn lại nhịn không được mà cười trong nước mắt, không kìm lòng nổi muốn giơ tay ôm lấy thằng bé, nhưng lại bị tấm thủy tinh chặn lại.

Tôi nhìn một lúc, y tá đến nhắc tôi là hết giờ rồi, kêu tôi ngày mai lại đến, mặc dù tôi không nỡ, nhưng cũng hết cách, đành phải rời đi.

Đi đến bên cửa, tôi lại quay đầu nhìn một cái rồi thở dài. "Tân Ái Phương, em thật sự muốn đến thăm Lục Kính Đình?" Lúc đi đến phòng bệnh của Lục Kính Đình, chị Vu hỏi tôi lại lần thứ ba. "Đi." Tôi không chút do dự mà nói.

Chị Vu bất lực mà nói: "Em phải khống chế được bản thân."

Tôi gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Hôm qua vào lúc này, Hồng Liên đã nói với tôi, lúc l*иg của tôi rơi xuống hồ cá sấu, Lục Kính Đình trực tiếp nhảy xuống đó với tôi, cộng thêm Tần Thiên Khải ở trên hồ phối hợp, mời kéo l*иg của tôi lên được. Lúc đó tôi trong l*иg nên cá sấu cắn không được tôi, chỉ bị sặc nước rồi ngất đi nên không có gì đáng ngại, còn Lục Kính Đình liền trở thành mục tiêu công kích của cá sấu.

Sau khi tôi nghe xong, chỉ cảm thấy đau nhói trong lòng, cả người phát run, tôi không thể tưởng tượng lúc Lục Kính Đình bị cá sấu cắn là cảm giác gì, nhưng bất luận thế nào tôi cũng phải kiềm chế, tôi không được khóc, càng không thể khóc trước mặt anh.

Chị Vu dẫn tôi vào phòng bệnh của Lục Kính Đình, càng gần đến phòng bệnh tim tôi đập càng nhanh, chị Vu để tôi tự mở cửa, tôi nhìn chị ta một cái, do dự mà nhấc tay lên, lúc ngón tay chạm đến cánh cửa, tôi đột nhiên run lên một cái.

Sau đó tôi bất chấp đẩy cửa ra, rồi đi vào trong.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hơi thở yếu ớt của Lục Kính Đình, chị Vu không có vào, chỉ đứng ngoài cửa đợi tôi.

Tôi nhìn Lục Kính Đình trên giường bệnh, cố gắng nhịn nỗi bị thương trong lòng, từng bước từng bước đi đến bên anh. "Kính Đình." Tôi đi đến bên anh, thấy anh nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng gọi tên của anh.

Nghe y tá nói anh đã hai ngày không tỉnh rồi, may là bây giờ thời tiết lạnh, đám cá sấu đó ở trạng thái gần như ngủ đông nên phản ứng chậm chạp, cộng thêm Lục Kính Đình phản ứng nhanh, mới giữ được tính mạng, có điều vẫn bị thương nặng.

Tôi ngồi bên cạnh anh, cẩn thận mà mở chăn của anh ra chỉ nhìn một cái rồi lại đắp lên cho anh, trên người anh, quấn đầy vải gạc. Nước mắt cũng ngay lúc này không chịu không chế mà rơi xuống, tôi nắm chặt lấy cái chăn: "Kính Đình, cảm ơn anh."

Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Lục Kính Đình chấp chấp tính mạng của bản thân để cứu tôi, nếu không cảm động thì là giả đó.

Lúc buông tôi ra Lục Kính Đình nói nhỏ bên tại tôi một câu: "Không có anh thì em sẽ thế nào." Tôi vừa muốn nói gì đó, phía cửa vang lên tiếng bước chân, có lẽ là lúc nãy chị Vu nghe thấy tiếng tôi nên đi gọi bác sĩ đến.

Quả nhiên, chị Vu mở cửa, bác sĩ theo đó tiến vào, bác sĩ kêu tôi tránh một cái rồi đi đến kiểm tra cơ thể của Lục Kính Đình.

Tôi nhón chân xem trộm một cái, vết thương trên ngực của anh vì ôm tôi lúc nãy mà bị rách ra, máu tươi đến đỏ chói.
« Chương TrướcChương Tiếp »