Chương 431: Niêm phong tụ điểm ăn chơi

“Tôi biết rồi.” Lục Kính Đình dừng lại một chút rồi nói: “Nhớ dẫn theo cô ta.”

Sau khi cúp điện thoại anh lập tức quay đầu và lái xe đi về phía bến cảng. Từ sau khi nghe thấy hai chữ Chu Phong trong lòng tôi cứ luôn bồn chồn bất an, thời gian trước không phải anh ta vì chuyện của Quyên Mai mà bị cục quản lý đàn áp rồi sao vậy tại sao b�

Chu Phong vừa nhìn thấy Tôn Ly liền hung hăng chống tay lên bàn: “Anh đã làm gì cô ấy rồi?” “Cục trưởng Chu không cần phải lo lắng, tôi chỉ trói cô ta vào xe lăn và không làm gì cả” Lục Kính Đình cười nói với Chu Phong. “Vậy anh muốn làm gì?” Chu Phong cau mày hỏi. “Không làm gì cả, tôi chỉ đang nghĩ là ông cụ Triệu rất thích cô ta nếu như để ông cụ Triệu biết rằng người này bị bắt vào tù khi anh niêm phong nơi này thì ông ấy sẽ nghĩ gì về anh và liệu có còn đồng ý giúp đỡ anh không?” Lục Kính Đình nhường mày nhìn Chu Phong, giọng nói đầy khıêυ khí©h. “Người là do anh bắt, cô ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình thì làm sao anh có thể khiến cô ấy nói rằng bị tôi bắt đi được? Điều này e rằng không thực tế chút nào cậu ba Lục a?” Chu Phong nắm chặt tay và tức giận nói. “Sau khi Tôn Nguyệt rời khỏi tôi cô ta đã trở thành tình nhân của anh trong một khoảng thời gian sau đó anh đã tặng cô ta đi để lấy lòng ông cụ Triệu, vậy anh nghĩ rằng khi ông cụ Triệu biết những việc này thì còn tin tưởng vào sự trong sạch của anh và cô ta không? Hơn nữa nếu ông ấy biết rằng Tôn Ly là người phụ nữ mà con rể mình đã dùng qua rồi thì liệu ông ấy có nổi trận lôi đình không?”

Lục Kính Đình nhướng mày rồi trực tiếp nói thẳng, anh ấy đi lại vỗ vào vai của Tôn Ly khiến cô ta đầy kinh hãi, cả cơ thể đều run lên, anh ấy vừa xé miếng dán trên miệng của Tôn Ly ra thì cô ta liền nói: “Chu Phong, cứu tôi!”

Chu Trần tiến lên một bước nhưng không nói gì.

Lục Kính Đình nhìn thấy cảnh này liền nhếch môi hài lòng: “Lùi lại một chút mà nói cho dù ông cụ Triệu vẫn tin tưởng hai người trong sạch thì Tôn Ly cũng là người luôn biết nhiều chuyện quan trọng về anh ví dụ như anh sẽ vận chuyển hàng hóa ở cảng nào bao gồm cả những sòng bạc mà anh đã tham gia... nói tóm lại là tôi rất tự tin là có thể khiến cô ta nói ra, thế nào hả Cục trưởng Chu?”



Vừa nói anh ấy lại bóp mạnh vào vai Tôn Ly: “Nói, cô biết những gì?”

Tôn Ly ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh hãi, cô ta nuốt nước bọt rồi nhìn về phía Chu Phong sau đó quay ra nói với Lục Kính Đình: “Chỉ cần anh tha cho tôi chuyện gì tôi cũng biết.” “Cục trưởng Chu, anh xem cái này.” Lục Kính Đình cầm lên một điều thuốc từ từ châm lửa rồi hút một hơi.

Những lời của Lục Kính Đình khiến sắc mặt của Chu Phong tối sầm lại hoàn toàn, gân xanh ở bàn tay đã nổi rõ lên.

Tôi nheo mắt nhìn Tôn Lý, chẳng trách mà anh ấy nói với tôi rằng cô ta đã lấy trộm chiếc vòng của tôi. “Quả không hổ danh là cậu ba Lục.” Một lúc sau Chu Phong liền bật cười và vỗ tay: “Thả người, thu quân” “Những tụ điểm ăn chơi khác thì sao?” Lục Kính Đình nghịch chiếc vòng trong tay vừa gỡ khỏi tay Tôn Lý. “Anh!” “Sao vậy?” “Các tụ điểm ăn chơi của cậu ba Lục đều không có vấn đề gì hết, tất cả đều được gỡ bỏ niêm phong.” Chu Phong nghiến răng nghiến lợi nói ra những điều này.

Tôi có thể thấy được lúc này anh ta đang vô cùng tức giận và muốn gϊếŧ chết Lục Kính Đình ngay lập tức. “Được rồi, thằng Đen thả người.” Lục Kính Đình ném chiếc vòng cho Chu Phong.

Chu Phong bắt lấy rồi cười một cách chế nhạo, lúc đi qua Lục Kính Đình anh ta còn nghiến răng nói vào tai anh ấy: “Họ Lục kia, chúng ta cứ chờ xem