Chương 417: Ván cờ anh ta bày ra

Căn nhà này phải được đảm bảo rằng chỉ có tôi và Tân Gia Kiệt biết, kể cả Trần Dương cũng không được biết.

Vì vậy, lần này tìm nhà tôi không nhờ Trần Dương đưa đi, chỉ bảo anh ta đưa tôi đến cửa hàng bách hóa, sau đó đợi tôi ở dưới nhà.

Tôi luồn qua cửa sau, bắt taxi đi đến trung tâm mỗi giới bất động sản, nói là tìm nhà dành cho người già ở, không thích chỗ đông người, họ tìm vài căn cho tôi chọn, và tôi đã chọn một nơi hợp lý nhất.

May mắn là Tần Gia Kiệt không có nhiều đồ đạc nên không cần gọi công ty chuyển nhà, tôi và nó cứ vậy mang theo hành lý mà đi.

Khi xuống tầng, tôi tình cờ gặp một bà cụ sống ở tầng dưới, ngồi trên xe lăn ở trước cửa. “Con trai, cậu vứt giúp tôi túi rác được không, chân của tôi không được linh hoạt cho lắm.” Bà cụ liền mở lời khi nhìn thấy chúng tôi đi xuống.

Tân Gia Kiệt đồng ý mà không cần nghĩ ngợi gì, trước khi đi, bà cụ vỗ vai cậu ta và nói: “Cảm ơn con trai. “Không có gì đâu ạ.

Tôi đẩy Tân Gia Kiệt ra xa để tránh khu vực có camera giám sát vì sợ bị phát hiện đang chuyển nhà

Trong lúc đi, tôi còn cố tình vòng qua siêu thị, để tạo cảm giác như tôi đưa nó đi mua sắm.

Sau khi hoàn tất tất cả những việc này, tôi cũng nên xử lý việc riêng của mình. Chu Phong đã động đến chị Tưởng Thanh, tiếp theo sẽ là Tần Gia Kiệt và con tôi, tôi phải nắm được lộ trình và thời gian vận chuyển của anh ta để bắt được điểm sơ hở của anh ta.

Chỉ có điều, khả năng hỏi trực tiếp là bằng không, chỉ có thể chuốc say anh ta rồi để anh ta tự nói ra.

Vốn dĩ tôi muốn dùng bữa tối dưới ánh nến để chuốc cho anh ta say, nhưng lại luôn có cảm giác không đáng tin cậy, dù sao thì nếu hai chúng tôi cùng uống rượu, tôi lại không thể uống quá nhiều vì đang mang thai, và khả năng chuốc say anh ta cũng không lớn.

Vì vậy, phải chọn dịp đông người. “Trần Dương, anh có thể giúp tôi xem lịch trình của Chu Phong được không?” Nghĩ vậy, tôi liền lấy điện thoại của Quyền Mai gọi điện cho Trần Dương.

Trần Dương đương nhiên đồng ý, anh ta còn giúp tôi lập một biểu mẫu

Tôi nhìn sơ qua, chúng đều là những thứ bình thường, và không có kẽ hở gì để có thể bắt đầu.

Đang suy nghĩ không biết nên làm gì thì nhận được điện thoại của Trần Dương, nói rằng Chu Phong và Tần Thiên Khải có một giao dịch hàng hóa vào tối thứ bảy này.



Môi tôi cong lên, trong lòng đã lên kế hoạch, tôi có thể khiến anh ta say như điều đổ với chính ván cờ của anh ta và Tần Thiên Khải. Hơn nữa, Tần Thiên Khải cũng là vì muốn lật đổ nhà họ Triệu mới hợp tác với Lục Kính Đình, còn quan hệ giữa nhà họ Chu và nhà họ Triệu thân thiết như vậy, chưa biết chừng anh ta sẽ giúp tôi.

Còn hai ngày nữa là đến thứ bảy, nên tôi phải chuẩn bị thật tốt.

Hai ngày qua, tôi không liên lạc với Tân Gia Kiệt, đừng nói đến việc gặp nó, vì sợ rằng bị người ta nhìn thấy sẽ uy hϊếp nó.

Tuy nhiên, trong hai ngày đó, tôi đã đến khách sạn hai lần để gặp chị Tưởng Thanh, trạng thái tinh thần của chị không tốt lắm, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Tôi nói chuyện với chị một lúc, rồi chị nói mệt và đi ngủ, tôi để Bổn chăm sóc chị, sau đó tôi định về nhà.

Trước khi ra khỏi khách sạn, tôi đã đυ.ng phải Bò Cạp.

Không biết anh ta đang làm gì mà nhìn thấy tôi, chỉ gật đầu một cái rồi bỏ đi luôn.

Tôi nhíu mày, cảm giác hành tung của anh ta có chút kỳ quái, nhưng ngoài lần hợp tác đó ra thì hầu như chúng tôi không có liên hệ gì, anh ta làm gì cũng không liên quan gì đến tôi.

Chiều thứ bảy, Chu Phong về nhà một lần và nói rằng buổi tối anh ta sẽ ra ngoài có chút việc.

Tôi hiển nhiên biết anh ta đi làm gì, rồi bước đến trước mặt anh ta, nói với giọng nũng nịu: “Tối nay anh đi đâu, bình thường đều nói với em, tại sao hôm nay lại không nói?” “Chỉ là tụ tập bạn bè” Chu Phong thấy tôi như vậy, quay đầu lại cười, xoa đầu tôi. “Tụ tập bạn bè mà không đưa em đi được sao, có phải anh cảm thấy thân hình em không được đẹp, đưa đi cùng lại khiến anh mất mặt, đúng không?” Tôi tiến lên một bước, cả người vùi vào trong ngực anh ta.

Chu Phong có chút gia trưởng, thường ngày có chút lạnh lùng với anh ta, cho nên bây giờ làm nũng lại có chút hữu dụng.

Anh ta vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Sao lại vậy, tất cả các bữa tiệc trước đây không phải đều đưa em đi sao? Hôm nay anh không đưa em đi vì sợ có người em không muốn gặp

Nghe xong, tôi tự giễu trong lòng, cái gì mà sợ sẽ có người tôi không muốn gặp, là có người anh không muốn tôi gặp thì đúng hơn. “Em không sao, ở bên anh, em còn sợ gì nữa.” Tôi xoay xoay cái đầu đang trong tay anh ta: “Hay nếu anh không muốn đưa em đi thì thôi vậy “Được rồi, anh đưa em đi cùng.” Chu Phong do dự một hồi, cuối cùng ôm chặt tôi trong tay: “Thật không biết làm gì với em. “Được.” Tôi cười với anh ta, đặt lên môi anh ta một nụ hôn, đôi mắt anh ta nheo lại như cười, nhưng lại xen lẫn một vẻ phức tạp.

Cái nhìn như thể nghi ngờ một điều gì đó.

Vào buổi tối, Chu Phong đến địa điểm trước, tôi chọn một chiếc váy màu nude, trang điểm nhẹ nhàng và nhờ Trần Dương đưa đến địa điểm.

Đó là trong hộp đêm, có lẽ đang giao dịch với Tần



Thiên Khải.

Tôi bước vào phòng dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Chu Phong đã ngồi sẵn trong đó, anh ta nhìn thấy tôi liền vẫy tay ra hiệu cho tôi và để tôi ngồi bên cạnh anh ta. “Hôm nay em đẹp lắm.” Chu Phong ôm tôi vào lòng, đặt lên trán tôi một nụ hôn, vẫn với ánh mắt mà tôi không thể hiểu nổi.

Cái nhìn đó khiến tôi cảm thấy bối rối.

Tôi vùi mặt vào vòng tay anh ta và ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh” Anh ta xoa đầu tôi và định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại ngậm lại. Tôi đánh trống trong lòng, luôn cảm thấy hôm nay anh ta có chút kỳ quái.

Tôi đang suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên giọng của nhân viên phục vụ: “Xin chào, mời anh vào.”

Tim tôi như nhảy ra ngoài, tôi quay đầu nhìn ra cửa lúc nào không biết, ngay sau đó, cánh cửa mở ra.

Một đảm vệ sĩ đi vào trước, xếp thành hai hàng dọn đường cho Tần Thiên Khải, sau đó Tần Thiên Khải mới chậm rãi đi vào, đi cùng anh ta là một phụ nữ lạ mặt, có lẽ tôi chưa từng gặp qua, chắc là bạn đồng hành đi cùng anh ta. “Cậu Tần.” Chu Phong ôm tôi đứng lên, đưa tay ra chào Tần Thiên Khải.

Trên mặt nở nụ cười thương mại, Tần Thiên Khải bắt tay Chu Phong, người phụ nữ bên cạnh cũng bắt tay Chu Phong: “Xin chào, cục trưởng Chu”

Giọng nói điệu đà, ánh mắt sáng quắc, chắc hẳn là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Tôi cảm thấy phi vụ giao dịch hôm nay chắc hẳn có phần nào liên quan đến cô ta.

Chu Phong gật đầu: “Xin chào! “Xin chào." Tôi cũng đưa tay ra bắt tay cô ta.

Khi ngẩng đầu lên, tôi liếc nhìn qua Tần Thiên Khải, rồi bỏ lỡ một ánh mắt.

Sau khi ngồi vào chỗ, Tần Thiên Khải gọi vài cô gái vào hầu rượu, anh ta cùng Chu Phong hàn huyện một hồi.

Trong lúc hàn huyên, tôi cũng biết được danh tính của người phụ nữ kia, giống với ông Đinh, chỉ là người mở sòng bạc trên du thuyền ở cảng phía nam.

Không nói tên thật cô ta là gì, chỉ thấy có người gọi cô ta là Hồng Liên. Sau đó, tôi biết được, sòng bạc trên du thuyền mà cô ta đang nắm giữ, trước đây là của chồng cô ta, nhưng sau đó, người đàn ông đó phạm tội, lại không có mối quan hệ tốt với quan to, nên phải ngồi tù, cô ta một mình nuôi con, và giúp chồng gây dựng lại cơ ngơi.