Chương 23: Kí©h thí©ɧ

Theo bản năng của một người phụ nữ, nếu tôi không lập tức giải quyết dứt điểm mối quan hệ với Lục Kính Đình, tôi sẽ kết thù oán với người phụ nữ kia.

Tôi yêu cầu anh ta buông ra. Anh ta không chịu lại còn nắm chặt hơn. Tôi giật cổ tay vài lần, anh ta không có ý thả lỏng. Tôi cố ý nghiến răng, nói: "Tay lái phụ có rồi còn muốn túm lấy tôi, cậu ba, chuyện này không thích hợp nhỉ?"

“Cô ta?” Lục Kính Đình chỉ vào người phụ nữ kia, tôi nói không thì ai, ai ngờ, tôi vừa nói xong, thay vì buông lỏng, anh ta lại nói thẳng với người phụ nữ kia: “Có nghe thấy không, tôi muốn hẹn hò với cô ấy, cô đây không thích hợp."

Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên u ám: "Lục Kính Đình! Anh lợi dụng tôi để bác trai ủy quyền cho anh. Bây giờ lợi dụng xong thì trở mặt à, còn muốn tôi nhường chỗ cho anh với phụ nữ khác hẹn hò, như vậy cũng không thích hợp lắm nhỉ?"

Lục Kính Đình lạnh nhạt nhìn cô ta, hơi cong môi: "Cô cũng nói chỉ là lợi dụng, bây giờ cô hết giá trị rồi còn ngồi trên xe đổ thừa làm gì, chờ tôi đuổi cô đi à?".

Người phụ nữ đó dù sao cũng là tiểu thư đài các, vì vậy vẫn giữ được vẻ đoan trang của mình: "Bác

trai đã nói rồi, tôi mới là con dâu duy nhất của nhà họ Lục công nhận. Anh nghĩ người phụ nữ như này có thể tiến vào cửa nhà họ Lục sao?"

"Đúng vậy, từ lúc mẹ tôi ra đi, bố tôi vẫn không tìm người khác, cái ý nàng dâu nhà họ Lục kia không chừng là nghĩ muốn cô gả tới làm mẹ nhỏ của tôi, cô đừng hiểu sai"

“Anh!” Sắc mặt cô ta đen lại, đã nói đến mức này rồi, nếu ở lại sẽ tự chuốc lấy nhục nhã, cô ta đẩy cửa bước xuống xe, trước khi đi còn cho tôi một cái nhìn hằn học: "Cô ta thì có gì tốt?"

“Cô ấy à” Lục Kính Đình liếc tôi một cái, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay tôi, nhẹ nhàng gãy, giống như có dòng điện, theo chỗ ngứa tiến vào trong lòng, tôi dồn sức làm cho mình tỉnh táo, lại nghe thấy giọng nói truyền đến bên tai: "Cô ấy không giỏi cái gì, nhưng cái miệng của cô ấy rất tốt, cô đọ nổi không?"

"Hen ha!"

Tôi nhìn người phụ nữ kia bị anh làm cho tức tổi bỏ đi, lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: "Tấm bia đỡ như tôi đây dùng thoải mái chứ?"

Lục Kính Đình liếʍ khóe môi, cười ranh mãnh như một con hồ ly, "Thoải mái, nếu có thể trải nghiệm cái cuộc sống kia của cô thì càng sướиɠ."

Tôi lười lắm mồm với anh ta, bảo anh ta nhanh chóng buông tay, nói tôi phải về rồi.

Anh ta thả lỏng tay, chạy xe tới, sau một củ quẹt đuôi đẹp mắt thì vững vàng dừng lại trước mặt tôi:

"Lên xe, tôi chở cô."

Anh ta thấy tôi không động liền phụ họa thêm một câu: "Nhanh lên, để cô bắt xe thì mất phong độ của tôi lắm"



Cho dù trong lòng tôi trăm nghìn lần không nguyện ý, vẫn chủ có thể leo lên xe của anh ta. Ai bảo anh ta là Lục Kính Đình, dậm chân một cái cũng có thể làm chấn động Hải Đô chứ.

Đóng cửa xe lại, anh ta thắt dây an toàn cho tôi, sau đó mạnh mẽ phóng đi, tối hô to lái chậm chút nếu không thì thả tôi xuống xe, anh ta nói muộn rồi, rồi trực tiếp khóa cửa.

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu!" Anh ta lái xe quá nhanh, làm tôi bị dọa phải nắm chặt tay ghế, không ngừng hô lên: "Dừng xe, dừng xe, nhanh dừng xe!"

Anh ta không tha, giẫm chân ga như không muốn sống, uống cũng nhiều rượu rồi, tay lái xoay đến

hoảng.

Đúng lúc có đèn đỏ, một vị cảnh sát giao thông trực bên ngã tư đường, Lục Kính Đình lại như kẻ điên, tôi bị dọa đến mức lập tức ẩn cửa kính xe hô lên với bọn họ là chỗ này có người say rượu điều khiển xe.

Cảnh sát giao thông quét mắt nhìn chúng tôi, đi qua, mắt thấy tới gần, một vị cảnh sát giao thông khác lại giữ tay anh ta lại, không biết nói gì, hai người lập tức như gặp quỷ, vội vàng quay người đi.

Tôi gấp gáp hô lên, lại làm như không nghe thấy.

Lục Kính Đình kéo tôi lại: "Đừng phí sức, cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám phạt gì xe này"

Anh ta khịt mũi coi thường hai vị cảnh sát kia, ngang ngược không ai độ nổi, người như vậy vốn tưởng rằng tội ác tày trời, ai ngờ cũng sẽ có một mặt chu đáo tỉ mỉ.

Ví dụ như chuyện ngài Hoài đã giải quyết tốt hậu quả với cục cảnh sát.

Anh ta vừa hay quay đầu, thấy tôi đang nhìn chằm chằm anh ta mà sợ run, khóe miệng giật giật: "Ánh mắt gì đây? Yêu tôi rồi à?"

"Nằm mơ đi. Anh chỉ dám ngông cuồng trước mặt cảnh sát nhỏ, đổi lại là người đàn ông của tôi, không bắt nhốt anh vài ngày mới lạ đấy." Tôi lườm anh ta một cái, giọng điệu nặng nhẹ nhắc nhở anh ta tôi có chủ rồi.

Anh ta đột nhiên duỗi tay về phía tôi, bóp lấy hai bên mặt tôi, làm miệng tôi thành hình chữ O luôn: "Anh ta lợi hại như vậy thì sao không bảo vệ tốt người phụ nữ của mình, lại làm cho cái mặt này bị thương"

"A! Buông ra!" Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng bảo anh ta thả ra.

Anh ta không những không có buông ra, còn tăng thêm thực lực, còn rất mạnh, tôi đau đến ứa nước mắt: "Lần này biết đau rồi à? Lần sau còn dám tự đánh mình không?"



Tôi vội vàng lắc đầu nói: "Không có lần sau!"

Anh ta vừa buông tay, tôi liền bực vung quyền đánh về phía anh ta, anh ta một phát bắt được, nắm

| tay tôi trong lòng bàn tay mình, đột nhiên đạp phanh rồi dừng lại bên lề đường.

Tôi cảnh giác nhìn về phía anh ta rồi nghiêng người về phía cửa xe: "Anh muốn làm gì!"

"Chờ tôi trong xe! Quay lại mà không thấy cô trong xe thì tự chịu hậu quả" Dứt lời, anh ta cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, nhìn theo bóng dáng anh ta, nhìn anh ta bước vào một hiệu thuốc bên đường, và sau ba phút liền cầm theo hai hộp ra khỏi đó.

Anh ta lên xe, bảo tôi đưa mặt tới không được nhúc nhích, tôi khẽ giật mình, chỉ thấy anh ta bóp một ít thuốc bôi đưa về phía mặt tôi, tôi vô thức lùi lại, anh ta lại thấp giọng kêu đừng nhúc nhích.

Tôi liền thật không dám động, xúc cảm mềm mại lướt trên mặt, còn mang theo tia lành lạnh, vẫn rất có tác dụng, một lúc sau, trên mặt liền không còn đau như vậy nữa.

Anh ta ở ngay trước mặt tôi, dáng vẻ nghiêm túc bối vết thương cho tôi, lực ấn của đầu ngón tay nào cũng nhẹ, dường như sợ làm tổn thương tôi, ngoại trừ Chu Phong và mối tình đầu, tôi chưa từng gần gũi với một người đàn ông thể này.

Ở khoảng cách gần như vậy, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, nghe rõ nhịp tim của anh | ta, còn ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá trên người anh ta.

Tôi có chút hoảng hốt, hàng động điên rồ, ma xui quỷ khiến thế này lại nghĩ đến cảnh tượng chuyện xảy ra trên xe đêm đó ở Thanh Đông cùng với lòng bàn tay nóng hổi.

Giống như đi cùng quý, hô hấp của tôi trở nên gấp rút, ý thức được điểm này, tôi mạnh mẽ đẩy anh ta

"Làm cô đau rồi?"

"Không, không có" Tổi đột nhiên lắc đầu, cướp tuýp thuốc trong tay anh ta, không dám nhìn lại, cúi đầu nói tôi tự mình làm, xoa lung tung trên mặt hai lượt rồi thúc giục anh ta nhanh chóng đưa tôi về.

Anh ta dừng lại, nhìn tôi nửa ngày, rồi kéo người tôi qua, ép tôi phải nhìn anh ta, bảo tôi có việc thì nói, không thì đêm nay đừng hòng về.

Tôi nghẹn đỏ mặt, ôm bụng nói dối là bà dì tới, không mang băng vệ sinh, sợ dây máu lên xe anh ta.

Anh ta khựng lại một chút, đột nhiên lại gần, chớp mắt cười một tiếng với tôi: "Sợ cái gì, cùng lắm đổi chiếc mới, chuyện vượt đèn đỏ kí©h thí©ɧ như vậy có cần phải trải nghiệm chút không?"