Ngô Trình Thành đau dạ dày đến mơ màng, cô gái trước mặt cứ lải nhải nói cái gì đó, trong lòng anh cảm thấy không vui, đẩy cô sang một bên muốn đi vào ghế lái.
"À, anh đang không khỏe sao có thể lái xe được." - Vân Ngữ Tịch vội vàng ngăn cản, giữa đường anh ta ngất đi thì chẳng phải cô hại chết mấy mạng người sao.
"Tránh ra." - Ngô Trình Thành mạnh mẽ nói.
Vân Ngữ Tịch nhìn nam nhân này trên trán đã đổ một lớp mồ hôi, hai mày cau lại, hiển nhiên rất đau đớn.
"Tôi sẽ lái nó." - Cuối cùng lương tâm không cho phép.
Lái xe trên đường, Vân Ngữ Tịch nhìn qua kính chiếu hậu người đàn ông đang ngồi phía sau dựa lưng vào ghế da, một tay che bụng, chân mày nhíu lại ngày càng chặt chẽ, cô thầm nghĩ thật sự là không cần đến bệnh viện sao?
Ngô Trình Thành cảm giác có người đang nhìn mình, trên xe chỉ có hai người, không cần đoán cũng biết là ai.
Ở Hải Dương, ai mà không biết và muốn lấy lòng anh, bao nhiêu nữ nhân muốn lao vào vòng tay anh.
Người phụ nữ trước mắt hiển nhiên là đang dùng biện pháp ngu ngốc nhất, mở miệng liền gọi anh gì ơi như thể không biết anh là ai, đáng tiếc không giữ nổi mục đích, một cô gái sao có thể đưa một người đàn ông xa lạ về nhà.
Vân Ngữ Tịch không thể nhìn thấu lòng người, nếu không sẽ dở khóc dở cười, làm việc tốt còn bị hiểu nhầm.
Cô không rõ đường ở Hải Dương, nghe người đàn ông đọc địa chỉ liền tìm định vị đi theo.
Lái xe đến một khu biệt phủ, bên trong đều là biệt thự.
Bảo vệ nhìn thấy xe của Ngô Trình Thành liền mở cửa cho phép xe qua.
"Anh gì ơi, nhà của anh là căn nào?" - Vân Ngữ Tịch nhìn mấy căn phia hai bên.
"Phía trước." - Ngô Trình Thành chỉ đường một chút cho cô.
Cho đến khi anh nói đến rồi, chiếc xe đậu trước một căn biệt thự.
Vân Ngữ Tịch đỡ người vào bên trong, lấy thuốc cho anh ta sau đó chuẩn bị rời đi.
"Cháo."
Người đàn ông nằm trên giường đã uống thuốc nhưng sắc mặt tái nhợt, nhỏ giọng hỏi.
"Cháo?"
Vân Ngữ Tịch tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường, không biết có phải do tưởng tượng hay không nhưng nhìn anh ta dưới ánh đèn trông rất quen, nhưng không thể nhớ đã từng gặp anh ta ở đâu trước kia.
"Biết nấu ăn không?" - Người đàn ông trên giường đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của cô, thẳng thắn nói.
"À, biết một chút." - Vân Ngữ Tịch gật đầu.
"Nấu cho tôi bát cháo." - Người đàn ông thản nhiên nói.
Cái khí chất này thật giống ai đó?
Vân Ngữ Tịch không có từ chối, dạ dày khó chịu, uống chút cháo cũng tốt.
Mở chiếc tủ lạnh sang trọng trong phòng bếp ra, có chút sửng sốt, tủ lạnh trống rỗng, vài chai nước lọc, một chổ khác đựng mấy cái hoành thánh và linh tinh vài cái.
Cô thở dài, chậm rãi đi về phía phòng anh ta, nhìn thấy Ngô Trình Thành đang đắp chăn ngủ, phân vân không biết có nên đánh thức anh ta không.
"Có việc?"
Ngô Trình Thành nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng, ban đầu còn muốn xem cô gái này muốn làm gì, kết quả bước vào hai bước cũng không di chuyển nữa.
"Cái kia…" - Vân Ngữ Tịch chỉ về hướng tủ lạnh dưới bếp: "Trong tủ lạnh không có gì, anh cho tôi mượn chìa khóa xe đi mua một ít đồ được không?"
Hai người rõ ràng xa lạ, lại muốn mượn xe dễ cho người khác suy nghĩ mục đích xấu.
"Để trên bàn, phía ngoài có một cửa hàng 24h, lái xe vài phút sẽ đến." - Ngô Trình Thành nói ngắn gọn.
Nghe tiếng bước chân rời đi, Ngô Trình Thành mở mắt ra, thật hiếm thấy người nào nhiệt tình như vậy, là thật hay là giả.
Vất vả đến một giờ sáng, Vân Ngữ Tịch mới nấu cháo xong, ở ngoài cửa phòng nhỏ giọng gọi mấy tiếng, thấy người kia không có phản ứng, có lẽ đã ngủ say, mang cháo bỏ vào nồi giữ ấm rồi rời đi.
Sáng hôm sau…
"Vân tỷ, đêm qua ngủ không đủ giấc à?"
Đồng nghiệp thấy cô ngáp ngắn ngáp dài liền quan tâm hỏi một câu.
"Ừm."
Đêm qua sau khi rời khỏi cô mới phát hiện ở đây căn bản không thể đón taxi, cô phải đi bộ ra khỏi khu biệt thự mới có thể đón được xe về, lúc cô đi ngủ đã làm 4h sáng.
Lúc Ngô Trình Thành tỉnh lại, nhìn phòng bếp ngăn nắp, nhướng mày, xem ra hiền lành hơn anh tưởng tượng.
Cháo vẫn còn giữ trong nồi ấm, nếm thử một miếng, mùi vị không tệ lắm.
Chìa khóa xe và chìa khóa cửa đặt trên bàn cà phê trong phòng khách, không thiếu thứ gì.
Khóe miệng Ngô Trình Thành hơi nhếch lên, xem ra chính là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cô gái đó không để lại bất cứ thông tin liên lạc nào cũng không muốn lấy gì từ anh.
Điện thoại di dộng đột nhiên vang lên, là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh gọi đến, nói là ông nội mời anh qua ăn cơm.
Nhà họ Ngô và và họ Đường là bạn bè lâu năm, nhà họ Đường có một đứa con gái duy nhất tên là Đường Uyển Ân, Đường lão gia tử thích Ngô Trình Thành, tình cờ nhà họ Ngô cũng ưa thích Đường Uyển Ân, hai gia đình lập tức liên hôn.
Đường Uyển Ân là cô gái mạnh mẽ và khôn khéo, cũng nói với Ngô Trình Thành rằng cô không thích liên hôn, nhưng vì đối tượng là anh nên cô không phản đối.
Ngô Trình Thành không quan tâm đến chuyện kết hôn, liên hôn có lợi cho cả hai gia tộc, vậy tại sao không làm?
Sau bữa cơm, người lớn biết ý nên để hai người trẻ không gian riêng trò chuyện.
"Tôi có cuộc triển lãm tranh, anh có muốn đi cùng không?" - Đường Uyển Ân hỏi.
"Được." - Ngô Trình Thành đồng ý hiểu được ngụ ý của cô.
Triển lãm tranh được tổ chức vào chủ nhật, nên mọi người lui tới rất đông.
Bạch Chiến lấy được ở đâu một số vé đi xem tranh, không biết rủ ai liền gọi điện cho Vương Hữu Phúc và những người trong công ty cùng đi.
Bạch Chiến hiện là cổ đông lớn của công ty, Vương Hữu Phúc cũng không thể không đi, ông chủ đã không từ chối thì nhân viên không có lý do gì từ chối.
Đồng nghiệp nữ có một người tên Du Uyển, hôm nay cô gái này ăn mặc thật sự dụng tâm, chỉ là cô ta đã tìm hiểu qua triển lãm lần này của nhà họ Đường, sẽ có rất nhiều nhân vật lớn ở Hải Dương tham gia.
So với Du Uyển, Vân Ngữ Tịch đến bảy phần giản dị.
Bên ngoài mọi người đang chú ý đến nam nhân vừa xuống xe bước vào.
"Bên ngoài lạnh lắm, sao em lại đứng ở đây." - Ngô Trình Thành nhìn thấy Đường Uyển Ân đứng ở cửa liền bước đến gần mỉm cười.
Đường Uyển Ân rất hài lòng hành động quan tâm của Ngô Trình Thành, nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi biết anh sẽ đến ngay nên ra ngoài đón."
"Ai nha… hai người thật ngọt ngào." - Mấy người quen liền thốt lên.
Ngô Trình Thành chỉ cười không nói gì, Đường Uyển Ân cũng không phán bác. Ngô Trình Thành đối với cô rất cưng chiều, các chị em đểu ghen tị với cô, một người đàn ông tốt như vậy cô sao có thể từ chối.
"Tôi đi xem tranh." - Ngô Trình Thành vỗ vỗ vào mu bàn tay của Đường Uyển Ân, nhân vật chính hôm nay là cô ấy, anh không muốn cướp đi sự chú ý.
Vân Ngữ Tịch cũng là có chút am hiểu về tranh màu chì, nhưng đây là triển ôilãm tranh màu nước, cô cũng không hiểu lắm, chỉ khi thấy bức nào thu hút thì sẽ dừng lại nhìn lâu hơn một chút.
Mấy người của công ty sau khi đến đây, ai nấy cũng đã tách riêng ra.
"Xin lỗi."
Vân Ngữ Tịch quay người lại, không chú ý đυ.ng phải người, vội vàng xin lỗi.
"Không sao đâu." - Giọng nói quen thuộc vang lên khiến hai người nhìn nhau.
"Là cô?"
"Là anh?"
Hai người đồng thanh nói, rõ ràng là nhận ra nhau.
Vân Ngữ Tịch nhẹ cười: "Anh… à, dạ dày đã đỡ hơn chưa?"
"Tôi họ Ngô."
"Ngô tiên sinh."
Ngô Trình Thành vẻ mặt bất động nhìn đối phương, thật sự không nhận ra anh sao?
Không phải nói quá, tại thành phố Hải Dương này người không biết anh ta là ai, thật sự ít.
Ngô Trình Thành vốn định nói thêm vài câu, có người đi tới tìm anh, Vân Ngữ Tịch liền lịch sự xin lỗi rời đi.
Bạch Chiến nhìn thấy Vân Ngữ Tịch nói chuyện với Ngô Trình Thành liền vội vàng đuổi theo cô hỏi: "Vân tiểu thư, vừa rồi người đó có quen không?"
"Không quen." - Vân Ngữ Tịch thành thật lắc đầu.
"Không quen vậy hai người nói cái gì?" - Hắn vừa kích động vừa ghen tị.
"Tôi chỉ va vào ai đó và xin lỗi họ thôi."
"À, ra là vậy." -Bạch Chiến mừng hụt, hắn cũng không nói cho Vân Ngữ Tịch biết ngưòi vừa rồi chính là thái tử ở Hải Dương, không phải ai cũng có thể nhận quen biết được.
Kỳ nghĩ lễ cuối năm, Lục Tiểu Hi mua vé máy bay đến Hải Dương để thăm Vân Ngữ Tịch.
Công ty nhỏ của Vân Ngữ Tịch càng cuối năm càng làm ăn phát đạt, Vương Hữu Phúc không ngậm được mồm, luôn hứa hẹn sẽ cho phong bì lớn vào cuối năm.
Bên kia, Lý Tử Mộc ở sân bay gọi điện cho Phong Tiêu: "A Tiêu, cậu thật sự không muốn cùng tôi đến Hải Dương một chuyến sao?"
Phong Tiêu: "Thuận buồm xui gió."
"A Tiêu, cậu nghĩ xem tôi ngàn dặm truy thê như vậy, Huyên Huyên có xúc động không?" - Lý Tử Mộc lỡ lời nói ra.
Thì ra là hắn đã biết rõ, Lưu Huyên Huyên đang công tác ở Hải Dương.
Phong Tiêu khinh bỉ sự khoe khoang của hắn ta, hắn có mục tiêu để truy thê, còn anh, muốn truy thê cũng không biết người ở nơi nào.
Lục Tiểu Hi đáp máy bay đến Hải Dương vào ngày cuối năm, Vân Ngữ Tịch xin phép nghĩ sớm để đi đón cô ấy, Vương Hữu Phúc nghe đối phương là một người đẹp, quyết định thật nhanh, muốn Vân Ngữ Tịch mang người đến công ty.
Bạch Chiến nói buổi tối, nói muốn mời mọi người đến Nhan Tửu lấy phòng KTV ca hát.
Vân Ngữ Tịch vốn từ chối nhưng Vương Hữu Phúc không cho phép, một mực đòi kéo người đến.
Lục Tiểu Hi là người sôi nổi, nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý.
Lúc bọn họ vui vẻ đi ra khỏi KTV là 11 giờ 30 phút.
Bạch Chiến thấy Lục Tiểu Hi xinh đẹp liền kéo hát mấy bài, mời rượu một phen.
Vân Ngữ Tịch không uống rượu, Lục Tiểu Hi có vẻ say dựa cả người lên người cô.
Ngô Trình Thành hôm nay cũng đến Nhan Tửu cùng mấy ông lớn trong ngành, lúc đi ra nhìn thấy người ở đại sảnh, khóe miệng nhếch lên.
Gần đây xem ra rất có duyên, đây là gần gặp thứ ba.
"Thật trùng hợp." - Ngô Trình Thành bước về phía Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch vừa đỡ Lục Tiểu Hi, vừa nhìn hắn, có chút kinh ngạc: "Ngô tiên sinh, hôm nay cũng đến đây hát à?"
"Ừm." - Anh mỉm cười: "Lần trước chưa hỏi tên cô?"
"Tôi tên Vân Ngữ Tịch."
Bạch Chiến mở to mắt, người trước mắt có thật sự là Ngô Trình Thành hay không?
"Ngô… Ngô tổng." - Hắn lớn tiếng gọi một câu.
Ngô Trình Thành liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, không nói gì.
"Ngô tiên sinh, xin lỗi… đây là Bạch tổng, hôm nay anh ấy uống nhiều quá." - Vân Ngữ Tịch vội vàng giải thích.
"Đây là danh thϊếp của tôi, tôi còn có việc, lần sau nói chuyện." - Ngô Trình Thành đưa một tấm danh thϊếp tới.
Đợi Ngô Trình Thành rời đi, Vương Hữu Phúc liền bước tới nhìn Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch thuyết phục mãi họ mới tin là cô và người đàn ông có thật sự không có quen biết.
Cuối tuần, Vân Ngữ Tịch đưa Lục Tiếu Hi đi leo núi. Thành phố Hải Dương đồi núi trùng trùng, phong cảnh hữu tình, người leo núi cũng khá đông.
Lục Tiểu Hi chạy quên cả trời đất, vừa đi vừa chụp hình bằng điện thoại di động, vô tình đυ.ng phải ai đó khiến người đó ngã ra đất.
"Xin lỗi, xin lỗi." - Lục Tiểu Hi vội đỡ người bị ngã đứng lên.
"Không sao."
Đối phương là một người nước ngoài nhưng lại nói tiếng trong nước với chất giọng lai lái…