Chương 41: Che Chở Em 3

Ngô Sang bước ra khỏi thang máy liền nhận ra người phụ nữ bên cạnh Phong Tiêu chính là người phụ nữ lần đó.

Sắc mặt hắn lúc này trở nên vô cùng khó coi.

"Giám đốc Ngô, đi thôi."

Giám đốc bộ phận an ninh thấy hắn đứng tại chỗ, và cảm thấy khó hiểu khi cả sếp lớn và sếp nhỏ đều tỏ ra sợ hãi.

Bất quá chỉ là kiểm tra camera thôi mà, camera không có vấn đề gì, làm sao phải sợ.

Ngô Sang muốn đánh chết cái tên đô con này, hắn lợi dụng sức mạnh của hắn kéo ông ta đến đây, khiến ông ta không có thời gian xử lý đoạn clip đó.

Nhưng cũng may trong thang máy, ông ta đã nhắn tin cho một người thuộc bộ phận giám sát camera, yêu cầu anh ta xử lý đoạn clip ngày hôm đó.

Trình Văn liếc mắt nhìn Ngô Sang nghi ngờ, luôn cảm giác người này luôn không thoải mái.

"Đi thôi, Trinh tổng." - Ngô Sang nhìn lại ông ta, lộ nụ cười thân thiện thường ngày.

Vân Ngữ Tịch cũng nhận ra Ngô Sang, theo phản xạ đút tay vào túi tìm kẹo.

Một bàn tay to xoa nhẹ lên đầu cô, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, Phong Tiêu tuy không nói gì nhưng trong mắt lại có sự an ủi, anh có thể nhìn thấu được cô.

Khi ba người từ thang máy xuất hiện, sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt Vân Ngữ Tịch không thoát được tầm mắt của anh.

Rất tốt, chứng tỏ kẻ ức hϊếp cô đang có ở đây.

"Phong tổng, sao ngài lại đến đây?" - Trịnh Văn nói với Phong Tiêu, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Vân Ngữ Tịch.

Một thân hình cao lớn tiến tới, che đj tầm mắt của hắn: "Trình Văn, phòng điều khiển ở đâu?"

Không rảnh để nói nhảm với các người, lập tức đi vào vấn đề.

Trịnh Văn rất kinh ngạc khi Phong Tiêu đối với người phụ nữ kia một mức bảo hộ, dù ánh mắt cũng không có hắn nhìn, nhưng ngoài mặt vẫn cố bình tĩnh đưa bọn họ đi.

Đi đến phòng điều khiển, một nam nhân đang ngồi dựa lưng vào ghế hát ngân nga một cái hát nào đó, thấy các sếp lớn đến liền im bặt cúi đầu.

"Mở camera giám sát số tám lên." - Phong Tiêu trầm giọng ra lệnh.

Giám đốc bộ phận bảo an nhanh chóng đẩy tên kia ra, đích thân nhanh chóng mở lên không dám trì trệ.

Lý Tinh nhìn sếp của mình bộ dạng cúm núm đang đứng phía sau một người đàn ông trẻ tuổi.

Người này địa vị ra sao, khuôn mặt quá quen thuộc nhưng không thể nhớ ra. Nhưng hai ông chủ lớn cộng với sếp của hắn đang cúi đầu, hắn cũng không dại lên tiếng.

Nửa giờ sau…

Trên màn hình, trong phòng riêng, một người đàn ông đang quấy rối một người phụ nữ, người phụ nữ liền đứng dậy bỏ đi, khiến ông ta tức giận chặn ở cửa, không biết xấu hổ mà khóa cửa lại tiếp tục hành vi quấy rối của mình với nụ cười cực kì *** ô…"

Trịnh Văn sắc mặt tái nhợt khi nhìn thấy cảnh này, ông ta nhận ra người phụ nữ trong video chính là người mà Phong Tiêu đưa đến, chẳng trách Phong Tiêu lại hỏi về vấn đề camera, tại sao chuyện lớn như vậy không ai nói với ông ta một tiếng?

Giám đốc bộ phận an ninh cũng không khác gì Trịnh Văn, hắn còn nhớ đến lời đồn đại gần đây về cô gái câu dẫn người đàn ông xảy ra ở nhà hàng mình… lúc này hắn cảm thấy hai vấn đề này hình như có liên quan.



So với sự kinh ngạc của hai người, Ngô Sang giống như bị sét đánh, không phải hắn đã nhắn tin cho Lý Tinh, bảo hắn xóa đi rồi sao?

Hắn ta liền hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tinh.

Nhưng hắn không biết, trong thang máy bị mất sóng, tin nhắn hắn gửi không gửi được. Lúc sau hắn bỏ điện thoại vào túi không kiểm tra lại.

"Trịnh tổng, tôi còn nghe nói lúc đó trong nhà hàng còn có hai nhân viên nói như đinh đóng cột, nói Vân Ngữ Tịch câu dẫn người kia…" - Phong Tiêu chỉ vào người đàn ông trong video, sắc mặt đen đi: "Tôi muốn xác nhận lại."

Xem đoạn video vừa rồi, phổi của Phong Tiêu gần như muốn nổ tung vì tức giận, anh đã nghe Lục Tiểu Hi kể qua một lần, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy, cảm xúc rất khác biệt.

Nếu lúc đó Vân Ngữ Tịch phản kháng không được, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Anh có cảm giác muốn gϊếŧ người khi suy nghĩ về điều đó.

Vân Ngữ Tịch lại rất bình tĩnh khi xem lại đoạn video này, có nó để chứng minh cô trong sạch, những thứ khác đối với cô không quan trọng nữa.

"Để tôi đi gọi bọn họ." - Ngô Sang bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng hiện đang muốn chạy trốn.

Chuyện đến mức này, hắn biết bản thân sẽ không có thể ở lại Super Star nữa.

"Lần trước cảnh sát tới, chính ông là người nói hệ thống giám sát gặp trục trặc." - Phong Tiêu nhìn chằm chằm vào Ngô Sang.

Lời này vừa nói ra, Trịnh Văn và giám đốc bộ phận an ninh lần nữa kinh ngạc, không thể tin được nhìn chằm chằm Ngô Sang, chuyện này có liên quan đến hắn sao?

Sắc mặt Ngô Sang ngày càng khó coi, không thể không cúi đầu: "Phong tổng, chuyện lần trước hoàn toàn là hiểu nhầm. Tôi không biết cô Vân đây là bạn của ngài."

"Có phải tất cả quản lý ở nơi này đều là dạng người này không?" - Phong Tiêu nhíu mày liếc nhìn Trịnh Văn.

Trong phòng điều khiển điều hòa đang thổi liên tục, nhưng trên trán Trịnh Văn lấm tấm mồ hôi, câu nói kia chính là trách tội hắn lơ là quản lý.

"Vân tiểu thư, đối với chuyện lần trước tôi xin cúi đầu nhận lỗi với cô, thật sự xin lỗi cô." - Trịnh Văn cúi đầu nói: "Đây chính là do sự yếu kém về quản lý của chúng tôi đã gây ra tổn hại cho cô, nếu cô có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Có thể cho tôi một bản sao của video này không?" - Vân Ngữ Tịch chỉ vào đoạn video, còn lại là vấn để của Phong Tiêu và bọn họ.

"Vâng, tất nhiên là được."

Trịnh Văn nhanh chóng cho người sao chép một bản đưa cho cô.

Nhà hàng khách sạn Super Star hôm nay rất náo nhiệt, đại Boss Phong Tiêu đích thân tới.

Hai nhân viên được gọi vào không lâu, sắc mặt tái nhợt đi ra, thu dọn đồ đạc chán nản rời đi.

Điều gây sốc nhất chính là giám đốc Ngô Sang cũng đã thật sự thu dọn và rời đi trong nhục nhã, các nhân viên bảo vệ đi theo hắn ta trong suốt quá trình.

Tin tức đồn ra, sự việc hóa ra có liên quan đến người phụ nữ bên cạnh Phong Tiêu.

Có người chợt nhận ra, người phụ nữ đó chính là người đã từng cách đây không lâu trong phòng riêng đánh vỡ đầu một người đàn ông và gọi cảnh sát.

"Lúc đó không phải cô ấy câu dẫn người đàn ông kia sao?"

"Việc này thật ra tôi có biết một chút, chính là người đàn ông kia giở trò."

"Không thể nào?"



"Sao lại không thể, chính mắt tôi nhìn thấy người đàn ông đó và giám đốc Ngô thì thầm gì đó ở cầu thang rất lâu."

"Suỵt… tổng giám đang đến…"

Đám đông bàn luận lập tức tản đi.

Trịnh Văn tiễn Phong Tiêu ra ngoài, chờ người rời đi mới thở phào.

"Má ơi, làm tôi sợ chết khϊếp." - Giám đốc an ninh mở cổ áo lau mồ hôi, vừa rồi đối diện với thái độ áp bức của Phong Tiêu, đến thở mạnh hắn cũng không dám..

Hắn bắt đầu mặc niệm cho Ngô Sang hai giây.

Lúc Ngô Sang bị chất vấn, còn mạnh miệng nói cùng lắm thì hắn từ chức.

Kết quả Phong Tiêu trực tiếp nói cho hắn biết, trừ khi cút khỏi Nam Dương, còn không tất cả công ty ở Nam Dương sẽ không chứa chấp hắn.

Đây chính là tức giận vì hồng nhan.

Hôm nay chính là được trực tiếp chứng kiến.

"Anh bảo nhân viên trong phòng điều hành của anh cũng ra ngoài thu dọn đồ và cút đi ngay cho tôi." - Trịnh Văn vừa nói vừa kìm nén cơn tức giận.

"Việc này có liên quan gì tới Lý Tinh?"

Trịnh Văn trừng mắt: "Lần trước cảnh sát đến, chính Lý Tinh nói với họ là camera gặp trục trặc."

Giám đốc an ninh sửng sốt, chuyện này cũng liên quan đến bộ phận an ninh của hắn ta… thật may mắn, Phong Tiêu không đi sâu vào, nếu không hắn cũng e là dọn đồ đi xa.

Trịnh Văn hôm nay tâm tình cực kỳ kém, trước khi rời đi, Phong Tiêu còn vỗ vai ông ta hai cái, so với đánh vào mặt còn đau hơn.

Nơi này được giao cho hắn quản lý, và cuối cùng bê bối đã xảy ra.

Xem ra đã đến lúc ông ta phải dọn dẹp lại nội bộ nhân viên.

Ngồi trên xe, Vân Ngữ Tịch chân thành cảm ơn Phong Tiêu, không ai biết lúc đó cô ủy khuất đến mức nào, mọi người nhìn cô như một trò cười và không một ai tin cô.

Lúc đó, cô tức giận muốn bật khóc, nhưng cô kìm nén không khóc.

Những gì Phong Tiêu làm bây giờ khiến cô thật sự nhẹ nhõm, nhưng lúc này mắt cô lại nóng lên.

Cô lén lút chớp chớp mắt, sau đó quay đầu ra cửa sổ.

Một bàn tay lại xoa lên đầu cô, có vẻ không đủ, lại tiếp tục xoa xoa: "Mở hộp bên cạnh ra, có kẹo."

"Hả?"

Vân Ngữ Tịch có chút sửng sốt, không theo kịp lời Phong Tiêu nói.

Phong Tiêu hoàn toàn vứt đi cái vẻ mặt lạnh lùng khi ở bên ngoài, lấy kẹo ra đưa vào trong tay cô: "Không biết ai để ở đây cho tôi, không muốn ăn thì vứt đi."

Vân Ngữ Tịch cúi đầu nhìn gói kẹo Tiểu Bạch trong tay, tuy không hiểu cuộc sống của giới hào môn, nhưng liệu ai lại đi nhét loại kẹo Tiểu bạch này vào một chiếc siêu xe như vậy không?