Nhìn thấy cô đến, Phong Tiêu vẫn im lặng không lên tiếng.
Với thế lực nhà họ Phong và sự có mặt của Luật sư Hà, Phong Tiêu có thể rời đi ngay lập tức nhưng anh lại một mực nhờ người gọi điện cho Diệp Ngọc Dao, để cho cô đến đón anh.
Người chạy đến xem ra rất vội vàng, trên người vẫn còn mặc bộ đồ bộ tay dài vô cùng đáng yêu.
Tâm trạng đang bực bội của Phong Tiêu khi nhìn thấy cảnh này liền trở nên vui vẻ.
Cho dù cô không thích anh nhưng cô vẫn quan tâm đến anh.
"Ôi, bảo bối của tôi… Quân Quân đáng thương, ai làm con ra nông nổi này."
Phía sau lưng truyền đến tiếng la hét thất thanh, lập tức khiến Vân Ngữ Tịch cứng người, khó khăn quay người lại, người nhà họ Hoàng đều chạy đến, cha mẹ và ông bà nội của Hoàng Thiên Quân đều vội vàng chạy về phía hắn sờ lên cơ thể hắn, như thể sợ thiếu mất miếng thịt.
"Ôi, vết thương trên mặt con là sao thế này." - Bà nội Hoàng Thiên Quân đau lòng.
"Bà nội."
Vừa nhìn thấy có người nhà chạy đến, Hoàng Thiên Ân lập tức tự tin, chỉ vào Phong Tiêu, dùng giọng điệu cực kỳ ủy khuất nói:"Hai người đó say rượu và điên rồi."
Bà nội của Hoàng Thiên Quân nghe vậy lập tức chạy tới, muốn giáo huấn cho hai kẻ bắt nạt đứa cháu nội quý giá của mình.
Ông nội Hoàng Thiên Quân như muốn hét lên về phía cảnh sát:"Tuổi còn trẻ đã gây rối, đồng chí cảnh sát, dạng bày nên bắt giam lại."
Vân Ngữ Tịch lấy lại tinh thần, cô đột nhiên nhớ tới cái ngày này, trước kia vào một buổi tối người nhà họ Hoàng vội vàng chạy ra ngoài, rất lâu mới trở về, cô ngồi chờ bọn họ rất lâu kết quả liền ngủ quên.
Lúc sau bị mẹ và bà nội mắng cho tỉnh, nói rằng cô là người tàn nhẫn, có thể ngủ được khi em trai xảy ra chuyện.
"Lão ông, tôi khuyên ông không nên động tay động chân." - Luật sư Hà lễ phép ngăn lại ông nội của Hoàng Thiên Quân.
"Cậu là ai?" - Hoàng lão liếc nhìn một cái gầm gừ.
"Tôi là luật sư của Phong thiếu." - Luật sư Hà lịch thiệp lây danh thϊếp ra:"Cháu trai của ông đã cấu kết với bọn xã hội đen để phạm tội gϊếŧ người là Phong thiếu của chúng tôi nên chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự."
Bốn người nhà họ Hoàng sắc mặt thay đổi, mẹ của Hoàng Thiên Quân, Vân Hy Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc nói:"Luật sư khi nói chuyện phải đưa ra bằng chứng."
"Cậu dọa ai, Quân Quân nhà tôi từ nhỏ đã ngoan ngoãn." - Bà nội Hoàng Thiên Quân lập tức phán ứng.
"Các vị có nghi vấn gì có thể nói cảnh sát." - Luật Sư Hà chỉ về viên cảnh sát đang ngồi.
Hoàng Thiên Quân ánh mắt trở nên giả dối, hướng về phía ông nội hắn liền nói:"Ai biết bọn họ có cấu kết hãm hại con hay không?"
Nhà họ Hoàng rất cưng chiều Hoàng Thiên Quân, đối với lỗi sai luôn tìm cách bao che và lấp liếʍ khuyết điểm.
Nghe Hoàng Thiên Quân nói vậy, bà nôi của hắn liền lập ngồi, la hét um sùm lên:"Ôi, luật sư và cảnh sát đánh người, ôi trời ơi côn lý ở đâu."
Đây là lần đầu tiên Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh nhìn thấy những kẻ vô lý trắng trợn như vậy, sắc mặt họ tối sầm xuống.
Vân Ngữ Tịch cũng không có gì kinh ngạc liền nói:"Bà… khụ… lão phu nhân này, đồn cảnh sát có camera, bà tùy tiện vu khống cảnh sát, bà sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Bà lão đàng la hét, nhưng khi nghe thấy có camera liền giống như bị ai bốp cổ, trong chốt lát liền ngậm miệng lại.
Bà ta vừa muốn dựa vào tuổi tác của mình để không ai dám làm gì mình, cuối cùng hiện tại chính là đang làm trò cười cho thiên hạ.
Bà ta đột nhiên không vui, trừng mắt với cô gái đứng gần:"Cô là ai?"
Vân Ngữ Tịch thật sự muốn nói cô là đứa cháu chướng mắt của bà ta.
Cuối cùng cô cũng không nói nhảm, chỉ về hướng Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh:"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cháu trai của bà đánh hai người anh trai của tôi, gia đình bà định giải quyết riêng, hay lập tức đưa cho công an giải quyết."
Anh trai?
Phong Tiêu nhíu mày, cảm thấy xưng hô thế này có chút ý tứ.
"Hừ, hắn là bạn trai hay anh trai của cô." - Hoàng Thiên Quân trong lời nói tràn đầy ghen tỵ.
Hắn ở trường học đã nhìn thấy Diệp Ngọc Dao đi cùng Phong Tiêu mấy lần.
Nhiều lời đồn đại hai người bọn họ là một đôi yêu nhau.
Rất nhiều bạn bè trong lớp đều biết hắn thích Diệp Ngọc Dao, hắn còn đã nhắn tin riêng thổ lộ với cô ta.
Đáng tiếc mỹ nhân băng giá này chưa bao giờ để hắn trong mắt, mỗi lần nhìn thấy đều phớt lờ hắn.
Cô ta vậy mà lại trở nên thân thiết với bọn người Phong Tiêu.
"Trẻ con ngày nay thật quá ghê ghớm, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có bạn trai rồi, còn dám xưng là anh trai…" - Bà nội Hoàng Thiên Quân bĩu môi chê bai, chán ghét nhìn Diệp Ngọc Dao.
"Đúng a, trẻ con bây giờ rất tệ." - Tống Hiểu Minh đột nhiên nói:"Ví dụ như cháu trai của các người, học không lo học lại học theo người khác đi tỏ tình với người khác đúng không?"
Tống Hiểu Minh chế nhạo nhìn Hoàng Thiên Quân.
"Ha ha, cháu trai của tôi thật tốt, tuổi còn trẻ vậy đã bắt đầu tìm vợ rồi, đúng là hiếu tử." - Bà nội Hoàng Thiên Quân lập tức quên mất những lời vừa đánh gía người khác.
Mọi người trong cục cánh sát cạn lời.
Vân Ngữ Tịch bỗng nhiên không có hứng thú nói chuyện với nhà họ Hoàng, cô đã quen với những bộ mặt này.
"Về nhà thôi."
Cô nhìn Phong Tiêu và nói.
Người im lặng nãy giờ liền đứng lên, bá đạo vòng tay qua cổ cô:"Anh đói."
Sau một đêm uống rượu ,dạ dày lúc này khá khó chịu.
Vân Ngữ Tịch có chút không quen, trong lòng mềm mại:"Anh muốn ăn cái gì?"
Đi ra khỏi cửa cục cảnh sát, Vân Ngữ Tịch đứng lại, nhìn Luật sư Hà nói:"Vốn tôi không nên xen vào, nhưng Hoàng Thiên Quân và bọn côn đồ đó, xin ông hãy khiến bọn chúng chịu đựng càng nhiều càng tốt."
Luật sư Hà nhìn cái tay đang treo trên vai cô gái trước mặt. Anh ta chưa bao giờ thấy Phong thiếu thân mật với một cô gái nào như vậy, liền nghĩ nên báo với Phong lão gia một câu. Anh liền khôi phục lại tinh thần nói:"Tôi là luật sư của nhà họ Phong."
Anh ta sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ làm hại Phong thiếu.
Vân Ngữ Tịch tỏ vẻ cảm ơn, chuẩn bị quay về.
"Diệp Ngọc Dao, em đang quan tâm đến anh phải không?" - Phong Tiêu mỉm cười thì thầm vào tao cô.
"Ừm."
Vân Ngữ Tịch cũng không phủ nhận, để Phong Tiêu nhanh chóng bình phục vết thương từ lần tai nạn xe, cô đã hầm các loại canh bổ cho hắn uống, chăm sóc và đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
Kết quả vết thương sắp lành lặn, vậy mà lại để cho người ta đánh, ai nhìn vào cũng khó chịu.
Chuyện này thật ra cô cũng có chút tâm tư ích kỷ. Nhà họ Hoàng nuông chiều Hoàng Tử Quân đến mức hắn vô phép vô thiên, sau này còn đi tù.
Cô không thể thay đổi tất cả, chỉ mong lần này dạy dỗ thằng nhóc đó một bài học nhớ đời, để cho sau này nó có làm cái gì trái pháp luật đều phải nghĩ một chút hậu quả.
Phong Tiêu nghe cô nói vậy thì càng thêm vui vẻ:" Sao em lại quan tâm đến anh?"
"Bởi vì trong lòng tôi, anh như anh trai của tôi." - Vân Ngữ Tịch nghiêm túc nói dối.
Thật ra đối với một cô nàng 26 tuổi như cô, Phong Tiêu hay là Tống Hiểu Minh, cô đều xem họ như em trai của cô.