Chương 17: "Tôi không thích Hạ Nhất Đông."

Lưu Huyên Huyên chặn Văn Ngữ Tịch ở cửa lớp học, không cho cô bước vào.

“Diệp Ngọc Dao, hôm qua cậu đã làm gì?” - Trốn học và không nghe điện thoại.

“Có chút việc riêng.” - Vân Ngữ Tịch đáp.

Anh mắt Lưu Huyên Huyên càng thêm không tin, tựa hồ ngửi thấy mùi rượu:"Cậu đã uống rượu à?"

Vân Ngữ Tịch:"..."

Càng nói càng không đúng, nên cô chọn im lặng.

"Diệp Ngọc Dao, cậu còn dám nói cậu không thích Hạ Nhất Đông."

Vân Ngữ Tịch không hiểu, lời này là ý gì?

"Để được ngồi cùng bàn với Hạ Nhất Đông, cậu đã từ bỏ kỳ thi hằng tháng vào hôm qua để đi uống rượu, không ai mà giấu giếm tình cảm vụng về như cậu cả."

Lời nói này của Lưu Huyên Huyên không quá lớn nhưng trong lớp học có thể nghe thấy.

Trên đầu Vân Ngữ Tịch xuất hiện vạch đen, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, hít một hơi liền nói:"Thầy chủ nhiệm dạy chúng ta không được yêu sớm."

"Thầy cũng nói chúng ta không được trốn học." -Lưu Huyên Huyên liền nói một câu chặn họng cô.

"Tôi không thích Hạ Nhất Đông."

Vân Ngữ Tịch thở dài, còn chuẩn bị nói cái gì nữa, liền nhìn thấy ánh mắt Lưu Huyên Huyên nhìn phía sau cô.

Giọng nói của Hạ Nhất Đông bình tĩnh vang lên:"Cho qua."

Vân Ngữ Tịch bất động, trong lòng ảo não, hắn đến khi nào vậy?

Lưu Huyên Huyên tránh đường một chút, sau đó kéo Vân Ngữ Tịch ra một góc:"Cậu đừng có mà chối, lần đầu tiên làm bài không tốt cậu có thể nói là ngoài ý muốn, lần thứ hai này là cậu trực tiếp trốn học, vì để được ngồi cùng hắn, cậu nguyện đứng vị trí cuối cùng, cậu thật sự thích hắn ta để tôi đi nói với hắn."

Vân Ngữ Tịch dở khóc dở cười:"Hay là tôi đi nói với Tống Hiểu Minh rằng cậu thích anh ta."

"Này, ai cần cậu nói. Tôi thích anh ta sẽ tự mình theo đuổi. Mà mấy ngày nay không thấy anh ấy ở trường học, cậu có tin tức gì không?"

Vân Ngữ Tịch, nếu đêm hôm qua không nhờ có người mang cô đến Devil, cô cũng không có nhìn thấy Phong Tiêu.

Nghĩ đến Phong Tiêu, cô lại nghĩ đến có nên nấu canh mang đến cho anh ta không? Con người bị thương sắc mặt không tốt, nhưng sáng nay khi cô nhìn thấy Phong Tiêu sắc mặt càng tệ đi, người gầy hẳn.

Chổ cô học kèm cũng gần quán bar Devil.



Đến buổi tối, Vân Ngữ Tịch mang canh đến Devil, bên trong đã có không ít khách uống rượu, nhìn thấy bộ dạng nữ sinh bước vào liền kinh ngạc.

"Cô tìm ông chủ sao?" -Trước quầy bar, Trần Sơn có chút kinh ngạc nhìn cô học sinh bước vào:"Cô không cần phải cảm ơn anh ấy đã cứu cô hôm qua đâu, anh ta khi nhìn thấy một cô bé xinh xắn sẽ không thể ngồi yên."

Thì ra là người thanh niên mặc áo đen đã cứu cô.

"Phong Tiêu có ở đây không?"

"Lầu hai." - Trần Sơn chỉ lên lầu hai, cô gái này có quen biết Phong thiếu.

Phong Tiêu ở trong phòng chơi game, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không nói gì, đám người của Tam ca cũng không có thói quen gõ cửa nên chắc chắn là người ngoài.

Tiếng động ngoài cửa dừng lại, im bặt hồi lâu mới thấy Trần Sơn bưng l*иg canh mang vào, nghi ngờ hỏi:"Phong thiếu, cô gái xinh đẹp buổi sáng nói gõ cửa mà không có ai bên trong lên tiếng nên để canh ở chỗ tôi gửi cho anh."

Phong Tiêu sững sờ:"Cậu nói vừa rồi là Diệp Ngọc Dao gõ cửa?"

"À, hóa ra cô ấy tên Diệp Ngọc Dao, tên cũng hay đó." - Trần Sơn đặt l*иg canh xuống, bên dưới hắn còn nhiều việc.

Phong Tiêu ảo não hừ một tiếng, đứng lên muốn đi ra ngoài, sớm biết là cô đến anh đã mở cửa ngay:"Cô ấy đi đâu?"

"Hình như là đi học kèm."

Phong Tiêu nghe vậy liền dừng lại, quay về chỗ ngồi xuống. Nhìn l*иg canh quen thuộc, anh đã nhiều lần nhìn thấy khi ở bệnh viện.

Bên trong là canh xương hầm với rất nhiều loại củ, hương vị đậm đà, thơm ngon.

Anh ngồi uống canh lại không khỏi nghĩ đến lời Tam ca nói lúc sáng, cô ấy nói cô ấy chưa có bạn trai.

Phong Tiêu suy nghĩ hết một đêm và cuối cùng cũng đưa ra quyết định sáng suốt nhất cuộc đời mình.

Dù là sau này giá trị bản thân của anh hơn nghìn tỷ, cũng không cảm thấy may mắn hơn khi đưa ra quyết định này.

"Tam ca, em định đi học kèm."

"Sặc…"

Trần Sơn nghe xong liền ho sặc sụa.

Ngô Trình Thành liếc nhìn Trần Sơn, sau đó nhìn Phong Tiêu nhếch môi:"Cậu ngay cả trường học còn chẳng muốn đi, nghĩ gì lại muốn đi học kèm?"

"Diệp Ngọc Dao mỗi ngày đều đi học kèm."

Nhất cự ly nhì khoảng cách, anh không thể làm bạn cùng lớp với cô được, ít nhất mỗi ngày đều ở gần cô ở lớp học kèm, tình cảm dần dần tích lũy.

Anh mặc kệ Diệp Ngọc Dao có thích Hạ Nhất Đông hay không anh đều sẽ theo đuổi cô ấy, gặp được người mình thích không dễ dàng gì, anh sợ mình còn chần chừ, Diệp Ngọc Dao thật sự sẽ có bạn trai.



Ngô Trình Thành lập tức mỉm cười, lấy ra một điếu thuốc châm lửa:"Cô bé đó khá tốt."

Nói chuẩn xác chính là tay nghề nấu ăn không tệ.

Vẻ ngoài Diệp Ngọc Dao xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại quá lạnh lùng, luôn có cảm giác luôn xa cách với mọi người.

Nếu không phải là anh ngẫu nhiên cứu về, cơ bản anh sẽ không để ý đến người như vậy.

Ngô Trình Thành vẫn thích nữ nhân có nụ cười ấm áp.

Lớp 11/3

"Hắt xì."

Trong lớp học, một tiếng hắt hơi rất đột ngột khiến giáo viên đang giảng bài phải nhướng mày.

Vân Ngữ Tịch giả vờ như mọi chuyện không liên quan đến mình, ánh mắt vô tội nhìn lên bảng, trong lòng mắng thầm kẻ nào đang nói xấu cô.

"Diệp Ngọc Dao, trả lời câu hỏi này cho tôi." - Giáo viên bộ môn Toán gọi đích danh tên cô.

Vân Ngữ Tịch muốn khóc tới nơi, tuy gần đây cô đi học kèm nhưng điểm yếu của cô vẫn là môn Toán, nhìn trên bảng đen dãy sin và cos, cô rối tung không thể nhớ cách tính.

"Đáp án bằng ½."

Vân Ngữ Tịch phức tạp nhìn đáp án của người kế bên đẩy tới.

Cô thật sự không nghĩ Hạ Nhất Đông sẽ giúp cô.

Bạn cùng bàn này chính là không nói chuyện quá ba lần, cô tận lực không chú ý hắn, hắn cũng xem cô như không khí.

Không hiểu tại sao hắn lại giúp cô.

Vân Ngữ Tịch nghĩ mãi không ra lý do, cho đến buổi tối đến lớp học kèm cũng không nghĩ ra.

"Tiểu Diệp tới rồi sao?"

Người bên cạnh của giáo sư Dương nhìn thấy cô liền mỉm cười nói, có vẻ như đang chuẩn bị ra ngoài.

"Dì Ngô, dì đi đâu vậy?" - Vân Ngữ Tịch liền mở miệng hỏi thăm.

"Dì đi qua bên kia một chút, con mau lên đi, hôm nay lại có một bạn học mới, cũng là xuất thân ở Trung Học Nam Dương giống như con, con lên nhìn xem có quen biết không?" - Dì Ngô vừa cười vừa nói.

Câu bé mới đến cao gầy, dung mạo nổi bật. Thoạt nhìn liền biết xuất thân không tầm thường, trên đầu còn bọc lấy băng gạc chói mắt.