Mọi người trong tập đoàn NY đều biết đại boss gặp chuyện vui.
Gương mặt lạnh lẽo thường ngày đó, bây giờ gặp ai cũng nở nụ cười.
Phong Tiêu đẹp trai bẩm sinh, hiện tại với nụ cười ấy càng thêm quyến rũ và nó khó diễn tả được bằng lời nói.
Bộ phận thư ký bàn tán xôn xao nhất, hiện tại đại boss của bọn họ, thật giống một kẻ cấm dục lâu ngày ăn vụng được trái cấm, trên mặt lộ ra hết mọi thứ thỏa mãn, chỉ sợ người khác không biết anh ta đã nếm được trái cấm.
Có ai đó hãy nói với đại boss, việc anh ấy 28 tuổi mới được ăn trái cấm không có gì đáng tự hào cả được không?
Tố Uyên ném văn kiện xuống bàn không ngừng phàn nàn: "Trời ơi, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi không dám đưa tài liệu nữa mất."
Trương Mỹ Kỳ hỏi: "Lại làm sao?"
"Tất cả là do đại boss, anh ta đi rải hormone khắp nơi, vừa rồi suýt nữa thì không chóng đỡ nổi." - Tố Uyên muốn chửi bậy, cô vừa mang văn kiện cho Phong Tiêu ký tên, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy Phong tổng mỉm cười, khi anh ta đưa mắt nhìn cô, sự dịu dàng trong mắt anh ta thật sự tràn ra.
Tất nhiên cô biết ôn nhu kia không dành cho cô, nụ cười kia cũng không dành cho cô.
Nhưng ông chủ lại phóng thích sự đẹp trai quá bừa bãi.
Cả đám bộ phận thư ký cười phá lên, nhưng cũng không ai dám nhận thay Tố Uyên đi vào chóng đỡ định lực hấp dẫn thay cô ấy.
Cái này là cả tập đoàn NY đều bị đại boss rải thức ăn chó ngập miệng.
Trình Sương mới là người ngậm nhiều nhất, cô là người chịu toàn bộ lịch trình của ông chủ, kết quả là cứ mười phút liền thấy ông chủ cuối cùng nhìn vào điện thoại không biết nhắn tin cho ai liền nở một nụ cười ngây ngốc.
Đúng rồi, cái loại yêu đương này vào liền không thể khống chế cảm xúc phải không, có biết đang giờ làm việc không?
Quên đi, anh ta là ông chủ, công ty là của anh ta… huhuhu.
Ban đầu Trình Sương còn giả vờ không để ý mà chịu đựng, nhưng sau đó đại boss của cô gọi điện thoại, kéo dài hơn một giờ, chính tai cô còn nghe đại boss của cô đang có hành động nịnh nọt người bên kia điện thoại.
Bảo bối, em ăn cơm chưa?
Bảo bối, nhớ em lắm?
Bảo bối, hôn một cái được không?
Trình Sương cảm thấy bị nhét nguyên một nồi thức ăn chó.
Cô kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe.
Tất cả bộ phận thư ký của Phong tổng than trời than đất cả một ngày.
Tối nay Phong Tiêu nói muốn ăn cơm cô nấu, cô định tan làm sẽ đi siêu thị mua đồ ăn nhưng anh lại nói muốn cùng cô đi siêu thị.
Gần Tết, các công ty đều rất bận rộn, Vân Ngữ Tịch biết Phong Tiêu rất bận rộn nên tan làm liền chủ độngáđên tập đoàn NY để chờ anh. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác như có ai đó đang nhìn mình.
"Vân tiểu thư, Phong tổng đang ở phòng họp, anh ấy đặc biệt căn dặn mời cô đến phòng làm việc đợi anh ấy một chút." - Tố Uyên nở một nụ cười nhẹ nhàng, tuy nhiên ánh mắt liếc qua có chút dò xét tổng tài phu nhân.
Đúng là phụ nữ khi yêu đương, đặc biệt xinh đẹp hơn lần trước rất nhiều.
"Vâng, cảm ơn cô." - Vân Ngữ Tịch đáp.
"Vân tiểu thư, trên bàn là báng ngọt và sữa bò ấm Phong tổng đặc biệt chuẩn bị cho cô trong khi đợi anh ấy." - Tố Uyên vẫn giữ nụ cười như cũ, trong lòng oán than rằng nồi cơm chó này sao lại nhét cho cô.
"Vâng." - Vân Ngữ Tịch có chút xấu hổ.
Kể từ khi cô gật đầu lời cầu hôn của anh, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi rất nhanh, anh sẽ gọi cho cô bất cứ khi nào anh có thời gian, và luôn miệng nói những lời ngọt ngào.
Hai người nói chuyện rất ân ân ái ái, người ngoài nghe thấy nổi da gà, chỉ có bọn họ không cảm thấy gì.
Bánh ngọt và sữa bò ấm là món mà Vân Ngữ Tịch thích nhất, Phong Tiêu luôn hiểu cô dù cô chưa từng nói ra điều gì.
Cô vừa ngồi xuống thì điện thoại vang lên tin nhắn.
"Em đến rồi sao?" - Phong Tiêu gửi tin nhắn đến.
"Ừm, em vừa đến."
"Anh còn phải hơn nửa giờ nữa mới xong, em ngoan ngoãn ăn bánh uống sữa biết không?"
"Vâng."
"Ông nội bảo chúng ta về nhà họ Phong một chuyến, em có muốn đi không?"
Trong phòng họp, giám đốc điều hành đang báo cáo công việc lén lút nhìn đại boss đang nhìn chăm chú vào điện thoại thất thần, không biết có đang nghe ông ta nói hay không.
"Kế hoạch của nửa đầu năm tới là gì?" - Phong Tiêu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhắc nhở
Ban quản lý liền cúi đầu tiếp tục, xem ra tâm trạng của đại boss rất tốt.
Vân Ngữ Tịch đang ăn bánh, xem tin nhắn trong điện thoại, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào với Phong Tiêu.
Ông nội Phong đã gọi điện cho cô, ngụ ý muốn hai người nhanh chóng kết hôn sớm, còn nói tới chuyện kết hôn xong nhanh chóng sinh cháu cho Phong gia.
Bây giờ ông nội Phong gọi họ quay về nhà họ Phong, chắc chắn ông sẽ nhắc đến chuyện kết hôn.
Quan trọng là cô cũng không biết ý tứ của Phong Tiêu.
Chỉ là kể từ khi cô và Phong Tiêu chung sống, người đàn ông đó liền ăn quen nhịn không quen, đêm nào cũng muốn giày vò cả đêm không ngừng nghĩ.
"Em đang nghĩ gì vậy?" - Phong Tiêu từ phòng họp trở về, nhìn thấy cô đang ngơ ngác, ném hồ sơ trong tay lên bàn cà phê, ôm Vân Ngữ Tịch vào lòng.
"Sắp tới hôn lễ của Tiểu Hi, anh nghĩ em nên tặng quà gì?" - Vân Ngữ Tịch kiếm cớ.
"Tịch Tịch, em đang ám chỉ anh cái gì sao?" - Phong Tiêu nâng cằm cô lên, hôn xuống nhẹ nhàng, cười hỏi.
"Không… không phải.." - Gương mặt trắng nõn của cô bỗng hiện lên tia đỏ bừng.
"Xem ra là anh làm em chưa đủ để khiến em nên nghĩ đến chuyện gì đó." - Nói xong anh liền cúi đầu xuống trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp.
"Tịch Tịch…" - Giọng nói của Phong Tiêu khàn đặc, sự tự chủ mà anh vốn tự hào đã sụp đổ từ lâu, bế cô đặt lên bàn làm việc.
Phong Tiêu nhấn nút gọi ra bên ngoài, cho thư ký tan ca sớm.
"Phong Tiêu…chúng ta… chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn a…" - Vân Ngữ Tịch hiểu anh đang muốn gì, đỏ mặt nói.
"Tịch Tịch…anh muốn ăn em trước." - Phong Tiêu đưa tay kéo cà vạt ra khỏi cổ áo.
Đè cô trên bàn làm việc, triền miên không thoát….
Bên ngoài bộ phận thư ký tăng ca lần lượt nhìn nhau ra về… không ai nói với ai câu nào, gương mặt đều đỏ bừng bỏ chạy khỏi công ty.
Ngoài trời nhá nhem tối, Phong Tiêu bế cô từ phòng tắm đi ra ngoài, sau một hồi vận động kịch liệt, gương mặt Vân Ngữ Tịch đã đỏ ửng ngượng ngùng rất đáng yêu.
Anh vẫn muốn một lần, một lần nữa không thể kiểm soát, lại nghĩ buổi tối cô chưa ăn cơm, đêm nay còn rất dài, buổi tối sẽ bắt cô bù đắp.
Vân Ngữ Tịch xấu hổ vô cùng, không ngờ một ngày có thể làm chuyện thân mật với anh ở phòng làm việc, trên dưới bàn làm việc vẫn còn dấu vết của hai người.
"Buổi tối em muốn ăn gì, anh sẽ nấu." - Phong Tiêu cúi đầu, ánh mắt nhìn Vân Ngữ Tịch đầy ôn nhu.
"À…"
Không phải nói là muốn ăn cơm cô nấu sao?
Nhìn thấy biểu cảm của cô, anh mỉm cười hôn lên tóc cô: "Là đàn ông, phải biết giúp vợ việc cơm nước."
"Ai… ai…ai…" - Ai là vợ anh chứ?
Vân Ngữ Tịch xấu hổ không nói nên lời.
Phong Tiêu nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, lấy áo khoác của mình khoác thêm lên người cô, nắm tay cô kéo ra ngoài: "Đi thôi, anh làm bít tết cho em."
Đi siêu thị một vòng, hai người quay về nhà, Phong Tiêu không cho cô vào bếp, một mực bắt cô ngồi ở ghế sô pha xem TV, một mình anh sẽ chuẩn bị bữa tối.
Trên bàn, ánh nến lấp lánh, hai phần bít tết, hai ly rượu vang đỏ, khung cảnh lãng mạn vô cùng.
"Nếm thử xem." - Phong Tiêu cắt sẵn phần bò bít tết, lấy một miếng đút cho cô.
Vân Ngữ Tịch cảm thấy vô cùng hạnh phúc: "Ừm, ngon quá."
"Chờ anh một chút."
Phong Tiêu đứng lên, đi vào một gian phòng, mang một cây guitar ra ngoài.
Anh ngồi đó, vừa gãy đàn, vừa hát, dưới ánh nến lung linh, giống như một gã si tình trao trọn tình cảm cho người phụ nữ duy nhất trước mặt anh.
"...phần đời còn lại này của anh…
Chỉ yêu em
Bên cạnh em
Nghèo khó cũng là em.
Vinh hoa cũng là em.
Chỉ dành dịu dàng với mình em…
Trong mắt anh… chỉ có em."
Lời bài hát giống như những gì mà Phong Tiêu mong muốn nhất, phần đời còn lại sẽ chỉ dành cho một mình người con gái anh yêu, Vân Ngữ Tịch.
Vân Ngữ Tịch nghe Phong Tiêu hát, thật sự cảm động, phần đời còn lại này của anh chính là dành cho em..
Cho dù chịu bao nhiêu bất công trước kia, chỉ cần một người như Phong Tiêu, yêu cô còn hơn sinh mạng của anh.
"Phong Tiêu… cảm ơn anh, cảm ơn anh…" - Vân Ngữ Tich bước tới, quàng tay qua cổ anh, không ngừng nói cảm ơn.
Cảm ơn vì anh đã dành tình yêu cho em.
Cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời của cô và mang đến cho cô thật nhiều ngọt ngào.
Phong Tiêu hiểu được suy nghĩ của cô, đặt cây guitar lên bàn, đưa hai tay ôm lấy eo cô: "Tịch Tịch, đi theo anh."
Anh đưa cô đến một căn phòng, dùng chìa khóa mở ra, bên trong căn phòng trống, trên tường treo rất nhiều tranh vẽ.
Vân Ngữ Tịch há miệng bịt lại, đây chẳng phải là những bức tranh của ông ngoại cô trước kia: "Đây là do anh tìm được sao?"
"Bỏ chút thời gian, em thích không?" - Phong Tiêu ôn nhu nhìn cô.
Vân Ngữ Tịch thật sự cảm động, không thể diễn tả bằng lời, cô muốn nói thật nhiều nhưng cuối cùng không nói được gì cả, tất cả chỉ còn lại sự vui sướиɠ.
Thật may mắn biết anh khi được anh yêu thương.
Cô trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình bằng hành động, đứng khiễng chân lên hôn nhẹ vào môi anh.
Khi môi cô muốn rời đi, một bàn tay bá đạo nắm lấy eo cô, chủ động hôn xuống…
Cuối năm khí trời khá lạnh, bầu không khí bên trong lại tăng lên, đêm nay lại là một đêm kiệt sức…