Chương 109: Chuyện này không vội.

Sau ngày thứ ba của lễ đính hôn, Vân Ngữ Tịch quyết định đi làm lại.

Sức khỏe của Phong Tiêu đã hồi phục gần như không có vấn đề gì. Với tài lực của Phong Tiêu, nuôi cô cả đời cũng không có vấn đề gì, nhưng tính cách của cô không phải nữ nhân thích được bao nuôi.

Vì Vân Ngữ Tịch nhất quyết đi làm nên Phong Tiêu không còn cách nào khác chiều ý cô.

Vân Ngữ Tịch quay lại văn phòng, Trần Khả Hân rất ngạc nhiên, cô ấy kéo tay Vân Ngữ Tịch nói rất nhiều chuyện tầm phào, kể cả chuyện Hà tổng hình như đã yêu trở lại.

Vân Ngữ Tịch nghe vậy khẽ mỉm cười, xem ra anh ấy và Lục Tiểu Hi đã giải quyết được khuất mắc trong lòng.

Khoảng năm giờ chiều, Lục Tiểu Hi ăn mặc đẹp đẽ đi tới, nhìn thấy Vân Ngữ Tịch đi làm, kinh ngạc một lát, sau đó vui vẻ đi tới ôm lấy cô: "Hôm nay cậu đi làm mà sao thèm nói với mình một câu."

"Nói trước với cậu, sao có thể bắt được cậu và Hà tiền bối hẹn hò." - Vân Ngữ Tịch trêu chọc.

Lục Tiểu Hi ngượng ngùng đỏ mặt: "Ai da, đây cũng không phải là bị cậu kích động sao, tớ cũng phải đi tìm một người chống lạnh cho mùa đông."

"Tiểu Hi."

Sau lưng, một giọng nói người đàn ông vui vẻ gọi tên thân mật.

Lục Tiểu Hi nhìn thấy Hà Bách Niên liền buông Vân Ngữ Tịch ra, đi về phía anh ta ôm lấy cánh tay mỉm cười: "Xong chưa?"

"Ừm, chúng ta đi thôi." - Hà Bách Niên mang theo nụ cười và ánh mắt cưng chiều nhìn Lục Tiểu Hi.

"Tịch, chúng tớ đi trước nha." - Lục Tiểu Hi vẫy tay với Vân Ngữ Tịch liền nhanh chóng rời đi.

Cả phòng làm việc đều tròn mắt nhìn một cảnh này, bất quá cô nàng Lục Tiểu Hi năng động kia được lòng rất nhiều người ở Thiên Tân, ai nấy đều cảm thấy rất vui vẻ.

Dạo gần đây Hoàng Thiên Ân thường xuyên lảng vảng trước mắt Vân Ngữ Tịch, hắn ta còn nói bản thân đã thay đổi và đang đi tìm việc.

Quan hệ giữa cô và nhà họ Hoàng xem như đã chấm dứt, Vân Ngữ Tịch cũng không muốn quan tâm.

Buổi chiều Phong Tiêu vẫn như cũ đến đón cô đi làm về, trên đường đi liền hỏi: "Em muốn xem phim gì?"

"Xem phim?" - Vân Ngữ Tịch không phản ứng kịp, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, đầy trìu mến: "Chúng ta còn chưa có hẹn hò chính thức với nhau, ăn tối xong chúng ta đi xem phim."

Thuận lợi hẹn hò một tối lãng mạn, trên đường về lúc Phong Tiêu đi lấy xe, Vân Ngữ Tịch nhìn thấy Hoàng Thiên Ân bị một đám lưu mạnh đòi nợ, vô cùng chật vật.

Cô định đi đến hỏi một câu thì Phong Tiêu xuất hiện, Vân Ngữ Tịch lúc này chỉ nhìn lướt qua và rời đi theo anh.

Về đến nhà, nhìn thấy thái độ Vân Ngữ Tịch dường như vẫn còn để tâm đến chuyện vừa xảy ra, Phong Tiêu xoa đầu cô: "Chuyện của Hoàng Thiên Quân, em không nên dây dưa với bọn họ."

"Em hiểu." - Cô chớp chớp mắt, như đã hiểu ý anh.

Phong Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn anh, lúc này chợt nghĩ đến các nữ nhân ở bộ phận thư ký hay nói chuyện phiếm, ví dụ như là một người phụ nữ chợp đôi mắt to và nhìn người đàn ông ở khoảng cách gần, chính là đang chờ người ấy đến thân mật.

Lúc đó anh chỉ nghĩ bọn họ bịa chuyện.

Bây giờ khi anh thật sự trải nghiệm, anh lại nghĩ thực sự đó không phải là lời nói dối.

Anh cũng nghe lòng mình cúi xuống hôn cô.

Mặc dù Vân Ngữ Tịch cùng Phong Tiêu có mấy lần tiếp xúc thân mật, nhưng mỗi lần Vân Ngữ Tịch đều đỏ mặt, thân thể mềm nhũn đến khó tin.

Toàn thân bị ngã xuống giường, thân hình cao lớn đè xuống.

Cả hai đều không rõ ràng rằng đó chỉ là một nụ hôn nhưng hóa ra đó chính là một ngọn lửa dữ dội vượt quá tầm kiểm soát.

Vân Ngữ Tịch nửa đẩy nửa không, cô vẫn nhớ đến vết thương của anh, nếu đẩy mạnh quá anh sẽ bị đau, nhưng mà nếu không ngăn cản, kết quả sẽ có chút vượt quá tưởng tượng.

"Tịch Tịch…"

Anh gọi tên cô một cách đầy mê luyến, hơi thở ấm áp của anh phả vào gương mặt và cổ cô.

"Phong…Phong…Tiêu…"

Cô dùng tay phải nắm lấy bàn tay to không an phận, khuôn mặt càng lúc càng đỏ ửng.

"Tịch Tịch…"

Anh vẫn gọi cô bằng giọng điệu cám dỗ, khiến hai từ nghe rất bình thường lại tăng thêm màu sắc.

"Không… Không được…" - Cô chật vật cự tuyệt.

Nếu Phong Tiêu quyết tâm không ngừng lại, Vân Ngữ Tịch cũng sẽ không phản kháng đến cùng.

Nhưng nhìn thấy hốc mắt cô ửng hồng, căn chặt một cùng vẻ mặt ngượng ngùng, dù vô cùng không muốn nhưng anh vẫn phải ngừng cử động, ngã sang một bên để lấy lại tâm tình của mình.



Vẫn là quá gấp sao?

Khoảng năm phút sau, Vân Ngữ Tịch nhìn người nằm bên cạnh, cuối cùng cũng ngượng ngùng nói: "Thân thể của anh vẫn còn chưa khôi phục, chuyện này… đợi khi anh khỏe hẳn đi… không vội."

Phong Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cô, cô có biết mình vừa nói gì không?

Vân Ngữ Tịch càng ngày càng xấu hổ, giả vờ nhìn lên trần nhà, không chú ý đến ánh mắt thiêu đốt kia đang nhìn cô.

Phong Tiêu nắm lấy tay cô, đặt nó lên trái tim anh, khàn giọng nói: "Em có biết em vừa nói gì không?"

"Em biết." - Hai chữ này cô nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng rất kiên định.

Phong Tiêu kéo cô vào lòng, vui vẻ nói: "Đây là lời em nói, em không thể rút lại được."

Vân Ngữ Tịch áp đầu vào lòng ngực của Phong Tiêu, nghe trái tim anh đập mạnh mẽ, khóe môi cô cong lên, hối hận không?

Có lẽ cô sẽ không hối hận.

"Không được, tối nay em phải bù đắp cho anh." - Phong Tiêu lại bắt đầu mè nheo: "Làm sao bây giờ, đột nhiên đêm nay thật lạnh, không muốn về phòng, cho nên tối nay anh sẽ ngủ ở đây với em."

Phong Tiêu chu miệng nói dối, phòng nào ở Phong gia đều có hệ thống sưởi ấm, không thể nào lạnh được, anh ấy chỉ muốn kiếm một chút lợi lộc.

Mấy ngày sau, Phong Tiêu đi theo Vân Ngữ Tịch đến nơi làm việc, bám dính không buông Vân Ngữ Tịch không rời. Hoàng Thiên Quân không dám lại gần Vân Ngữ Tịch, hắn biết không thể lừa người đàn ông này, ngày càng kéo dài hắn càng trở nên cáu kỉnh.

Hắn muốn lợi dụng sự thương người và nhẹ dạ của Vân Ngữ Tịch mà vòi tiền cô, nhưng không ngờ Phong Tiêu lại có thể bám người đến mức đó.

Đám côn đồ biết chuyện luôn cười cợt hắn, nói hắn sẽ chẳng kiếm được gì với người chị có bạn trai tài sản bạc tỷ.

"Mẹ nó." - Hoàng Thiên Quân ngồi trong quán bar, uống hết ly rượu sau đó tức giận đập mạnh xuống đất: "Anh trai, có muốn chơi lớn không?"

"Có ý gì?"

Đám người bên cạnh cũng bối rối.

"Tài sản Phong Tiêu rất lớn, nếu chúng ta bắt cóc hắn ta, muốn bao nhiêu tỷ đều được." - Hoàng Thiên Quân nói.

"Điều này là phạm pháp."

"Đại ca, khi nào thì anh lại nhát gan như vậy?" - Hoàng Thiên Quân liếc hắn một cái: "Có tiền rồi chúng ta đi nước ngoài, ai có thể làm gì chúng ta, với số tiền này chúng ta có thể sống sung sướиɠ hết cả cuộc đời."

Mấy tên côn đồ nghe tới tiền liền sáng mắt, tâm động đậy. Cả đám thường xuyên phối hợp làm chuyện xấu, bàn bạc nhau kể sách.

Khi Phong Tiêu biết được tin tức này, khóe môi nhếch lên cười lạnh, thật đúng là gan to bằng trời.

"Phong tổng, có cần báo cảnh sát không?" - người đàn ông bên kia đề nghị.

"Bắt người cần bằng chứng, không vội." - Phong Tiêu không chút lo sợ đáp.

Anh đi vào bên trong phòng ngủ, gần đây dường như Phong Tiêu đã chuyển sang phòng của Vân Ngữ Tịch, dùng đủ mọi lý do để ngủ lại.

Thấy cô đang nghe điện thoại, liền vùi đầu vào cổ cô từ phía sau, ngửi mùi hương sữa thơm quen thuộc, tâm trạng Phong Tiêu cực kỳ thả lỏng.

Vân Ngữ Tịch đáp ứng được một câu, sau đó ngắt điện thoại.

"Gọi cho ai?" - Phong Tiêu không rời khỏi cổ cô, giọng nói khàn khàn.

"Ừm, ba ngày nữa là đại thọ của ông Trình, cháu nội của ông ấy gọi điện mời em về dự.Trình gia gia trước kia là bạn của ông ngoại, khi ông ngoại mất cũng nhờ gia đình Trình gia giúp đỡ rất nhiều. Vậy nên, anh có thể cùng em về đó một chuyến không?"

"Được." - Phong Tiêu liền đáp ứng.

Ngày hôm sau, Lục Tiểu Hi gọi điện cho cô hẹn nhau buổi tối đi ăn lẩu.

"Cậu không phải cùng tiền bối đi hẹn hò sao?" - Vân Ngữ Tịch trêu chọc.

"Có nha, cậu cũng mang theo Phong Tiêu đi, bốn người chúng ta ăn lẩu." - Lục Tiểu Hi ác ý nói.

Trước Phong Tiêu trước mặt cô luôn ném cẩu lương, bây giờ bà đây cũng đã có bạn trai, đương nhiên phải nhét lại cho anh ta.

Buổi tối, bốn người có mặt tại nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Nam Dương.

Vân Ngữ Tịch gọi một nồi lẩu uyên uong lớn, sau khi mọi thứ được bày ra, Lục Tiểu Hi liền không khách khí nũng nịu với Hà Bách Niên: "Anh yêu, em muốn ăn thịt bò, giúp em nhúng."

Hà Bách Niên cưng chiều nhúng thịt bò, chuẩn bị đặt vào chén của Lục Tiểu Hi.

"Không muốn, không muốn, em muốn anh đút em." -Lục Tiểu Hi chớp chớp mắt nhìn Hà Bách Niên.

Cánh tay Hà Bách Niên dừng lại, âu yếm thổi nhè nhẹ rồi đút cho cô.



Vân Ngữ Tịch kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Hi, không biết cô gái nào từng nói sẽ không giống các nữ nhân khác suốt ngày làm nũng với người yêu.

Kết quả bây giờ cô ấy đang làm nũng trước mặt người khác không chút xấu hổ.

"Tịch Tịch." - Phong Tiêu gọi.

"Sao vậy?" - Vân Ngữ Tịch lấy lại tinh thần.

Phong Tiêu nhìn dĩa nấm kim châm trước mặt không nói gì, nhưng ý tứ thật rõ ràng.

"Em nhúng ấm cho anh nhé." - Vân Ngữ Tịch lập tức hiểu ý anh.

"Này… sao cậu lại nhúng nấm cho anh ta." - Mà không phải anh ta chiều chuộng cậu?

"Không thể sao?" - Phong Tiêu bình tĩnh nói: "Tịch Tịch nhà chúng tôi không nói gì, cô vì cái gì kích động."

"Nhà chúng tôi?" - Lục Tiểu Hi trong nháy mắt xù lông: "Giấy kết hôn còn chưa có, liền không phải của nhà anh."

Chưa kết hôn đã phải hầu hạ anh ta, đến khi kết hôn chẳng phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Phong sao?

"Tiểu Hi, anh muốn thịt dê." - Hà Bách Niên nhẹ giọng, nghe cũng như làm nũng.

Người vừa đang nổi giận liền thay đổi sắc mặt, mang món thịt dê đặt trước mặt Hà Bách Niên.

"Anh muốn em gắp cho anh."

"Tới ngay."

Vừa mới nói Vân Ngữ Tịch làm trâu làm ngựa cho nhà họ Phong, cũng không biết ai làm trâu làm ngựa cho Hà gia.

Trong khi hai cô gái đang bận rộn nhúng lẩu, hai người đàn ông ngước mắt nhìn nhau khoảng hai giây, mỗi người đều nở nụ cười rõ ràng, sau đó cả hai đưa mắt hướng về phía người họ yêu thích.

Ăn xong nồi lẩu cũng không biết là ai phát cẩu lương cho ai.

Kể từ ngày Phong Tiêu gặp tai nạn xe, anh không đến tập đoàn NY, chỉ làm việc qua điện thoại hoặc họp qua video.

Lần này đại diện nước Pháp có chuyến ghé thăm, nhân sự cao cấp của NY đón tiếp nhưng bên kia vânz ngỏ ý muốn trực tiếp gặp Phong Tiêu.

Bất đắc dĩ Trương Mỹ Kỳ liền gọi cho Phong Tiêu và thông báo về sự việc rõ ràng.

"Được, tôi tới ngay." - Phong Tiêu dứt khoác nói rồi cúp điện thoại.

Khi đến tập đoàn NY, mọi việc tồn động lại rất nhiều, khiến anh bận rộn đến mức khi quay về nhà đã là nữa đêm.

Mấy ngày liên tiếp Phong Tiêu bận rộn ở tập đoàn NY.

Tố Uyên đứng trước mặt nói về lịch trình tiếp theo.

"Phong tổng, ngay mai là tiệc sinh nhật của Trần tổng ở Lục Dương, ông ấy chân thành mời anh đến tham dự."

Phong Tiêu giơ tay lên và ngắt lời cô.

Tố Uyên sửng sốt một lát, sợ sai sót cái gì.

Chỉ là anh nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn nhấc lên, lúc đầu còn bình tĩnh nhìn, lúc sau lại cong môi lên, soạn tin nhắn và bấm gửi đi.

"Tiếp tục."

Phong Tiêu đặt điện thoại lên bàn lạnh lùng nói.

Tố Uyên liếc nhìn vào màn hình điện thoại, đã thay từ con mèo đen thành hình của một cô gái. Kèm với vẻ mặt vừa rồi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh ấy vừa nhắn cho ai.

Tố Uyên ra sức bình tĩnh báo cáo, khoảng nửa giờ qua, Phong Tiêu đã sáu lần nhìn vào điện thoại, hai lần trực tiếp nhấc lên.

Haha… thì ra bên kia không trả lời tin nhắn sao?

Thì ra trong tình yêu dù đàn ông có thông minh ra sao cũng trở thành một đứa trẻ.

"A."

Trong lúc lật tài liệu, Phong Tiêu không cẩn thận bị mép giấy chém thành một xước nhỏ, nghe tiếng động Tố Uyên liền quay đầu lại nhịn, tự hỏi có nên băng bó hay không thì nhìn thấy đại boss Phong Tiêu của mình nhấc điện thoại lên và chụp ảnh vết thương, gửi tin nhắn hình ảnh kèm theo biểu tượng đau khổ.

"Còn có việc?" - Phong Tiêu cau mày hỏi Tố Uyên còn ngơ ngác đứng nhìn.

Tô Uyên nhanh chân bước ra ngoài, cô còn nghĩ mình bị ảo tưởng.

Vết thương bé như hạt đậu, vậy mà anh ấy chụp hình và gửi đi với nét mặt đau đớn, đây là làm nũng sao?

Hình tượng tổng tài cao lãnh trong lòng cô chính thức sụp đổ.