Chương 103: Tịch Tịch, Anh Nhớ Em

Ăn xong bữa cơm, ba mẹ Lục cực kỳ hài lòng Hà Bách Niên, muốn mời ở lại dùng luôn bữa tối. Lục Tiểu Hi tất nhiên không muốn, nói buổi tối bọn họ còn đi hẹn hò, người lớn cũng không dám ép.

Hà Bách Niên đưa Lục Hiểu Hi và Vân Ngữ Tịch rời khỏi nhà ba mẹ Lục, trên đường đi, Hà Bách Niên liền hỏi: "Các cô đi đâu, tôi đưa các cô đến đó."

"Tôi muốn về trường học, còn cậu?"

"Dừng ở công viên phía trước đi, tôi muốn đi bộ một chút." - Phong Tiêu đã đi nước ngoài, cô cũng không muốn về nhà sớm.

Công viên buổi chiều vậy mà cũng rất đông người đến, cô tản bộ một chút liền đi đến một ngôi đình nhỏ, có mấy ông lão bên trong đang đánh cờ.

"Không, tôi không đi nước này nữa, tôi muốn đi lại." - một giọng nói già nua vang lên.

"Này… ông không được hối hận khi đánh cờ, hiểu không?" - ông lão kia từ chối, dùng tay ngăn lại.

"Đều do ông nói chuyện làm xáo trộn nước đi của tôi, không được, không được, mau trả quân cờ đã lại cho ta." - ông già chơi xấu la lớn.

Vân Ngữ Tịch không khỏi bật cười, đưa mắt nhìn vào, không khỏi bị hù dọa.

Ông lão ngồi đó chơi xấu không phải là Phong lão gia tử sao?

"Không chơi nữa." - Bị người kia cướp cờ đã ăn, ông lão bên kia cũng tức giận, đứng lên đẩy một cái, sau đó rời đi.

Đúng là chưa thấy ai cờ phẩm kém như vậy.

"Nếu vậy thì…" - Phong lão nhìn những ông già khác muốn tìm người để chơi cùng, tuy nhiên các ông già khác đều tản đi.

"Nếu ông không chê, cháu sẽ chơi cùng ông ván tiếp theo."

Phong lão đang thất vọng vì không có người chơi cùng thì đột nhiên nghe giọng nói trong trẻo của một cô gái đang nhìn mình, ông khẽ mỉm cười: "Được, tới thôi."

Chỉ cần có người cùng ông đánh cờ, ông chắc chắn không từ chối.

Nửa giờ sau.

"Không được, không được, ta muốn đi lại." - Ông Phong không thể ngờ một cô gái trẻ như vậy đã ăn gần hết cờ của ông.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tướng cũng sẽ bị ăn mất.

"Vâng." - Vân Ngữ Tịch cũng không giận, để cho Phong lão đi lại.

Phong lão gia tử liếc nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt rất trong trẻo. Ông đã mấy lần hối hận muốn đi lại nước cờ, cô gái lại không hề tỏ ra khó chịu.

Hoặc là cô gái này biết rõ danh tính của ông lão.

"Cô gái, con tên là gì?"

"Con tên là Vân Ngữ Tịch."

"À." - Phong lão trong lòng hơi động, nhớ rõ cô gái mà cháu ông ta theo đuổi không được cũng tên Vân Ngữ Tịch.

Trên thế giới có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?

"Con biết người, người là ông nội của Phong Tiêu." - Vân Ngữ Tịch bình tĩnh nói, khóe miệng mang theo ý cười, mắt sáng lên lấp lánh.

Phong lão từng gặp rất nhiều mỹ nhân bao lấy Phong Tiêu, cô gái này không nằm trong số mỹ nhân.

Nhưng ông ta con mắt của cháu trai mình, cô gái này chính là đẹp ở tâm hồn và khí chất.

"Có vẻ như con là bạn của Phong Tiêu. Là bạn hữu hay là bạn gái?" - Phong lão gia tử hiếm hoi thăm dò.

Vân Ngữ Tịch đỏ mặt nói: "Là bạn thân ạ."

Phong lão gia tử thờ thở dài, ông nghe nói cháu trai mình đã dùng nhiều cách để tán tỉnh con gái người ta, vậy mà đến bây giờ đều là bạn bè, bạn thân?

"Nếu con là bạn bè của Phong Tiêu, vậy còn có biết thằng bế thích con gái như thế nào không?" - Phong lão quyế định đẩy thuyền cho cháu trai.

Nếu đã có duyên như vậy, hẳn đây chính là cháu dâu của ông rồi.

"Dạ… cái này…" - Vân Ngữ Tịch cũng không đáp được.

"Ai da, con cũng không biết à, thằng nhóc đó chỉ chuyên tâm trong sự nghiệp đến nay đều không có bạn gái lần nào, con có nghĩ thằng bé không thích phụ nữ không?"

Vân Ngữ Tịch sửng sốt, sao ông nội lại có thể nghi ngờ giới tính của cháu mình như vậy, cô nhanh chóng phân bua cho Phong Tiêu: "Không không, anh ấy vẫn thích người khác giới."

"Thật sao?" - Phong lão gia tử lợi dụng dịp cô phân tâm mà ăn con cờ của cô, tâm tình càng tốt hơn: "Sao con biết?"

"...."

Có phải cô bị lừa không?

Thấy cô ngượng ngùng, Phong lão không nói thêm nữa mà chuyển sang đề tài khác: "Con chơi cờ rất tốt, là có học qua sao?"

"Hồi nhỏ con được ông ngoại dạy qua." - Vân Ngữ Tịch tự nhiên đáp.

Có thứ gì đó nhanh chóng lóe lên trong mắt Phong lão gia tử.

Cùng đánh mấy ván cờ, Phong lão muốn mời cô về Phong gia dùng cơm, Vân Ngữ Tịch vội từ chối, trong lòng hoảng sợ.

Thấy Vân Ngữ Tịch không muốn đến, trong lòng Phong lão gia tử cũng hiểu một phần, nói sẽ đưa cô về nhà.

Vân Ngữ Tịch cũng chột dạ cự tuyệt.

Cô đang ở trong nhà của Phong Tiêu, tuy là quan hệ của bọn họ trong sáng nhưng một nam một nữ ở chung sẽ khiến nhiều người suy nghĩ, huống chi còn là ông nội của Phong Tiêu.

Phong lão gia tử tất nhiên biết hai người bọn họ ở cùng, bất quá cô bé da mặt thật mỏng, ông cũng không bắt ép.

Nghĩ đến cảnh cháu nội và Vân Ngữ Tịch kết hôn sinh con liền cảm động trong lòng không thôi, lần này nếu ai dám ép cháu dâu tương lai của ông rời đi, dù là con ruột hay con dâu, nếu ai dám ra tay, ông nhất đinh sẽ ngăn cản bằng mọi cách là dạy bọn chúng một bài học.



Ở bên kia địa cầu, Phong Tiêu nhìn ảnh Vân Ngữ Tịch trên điện thoại, đưa tay chạm vào mặt cô, trong mắt có một tia tình cảm không thể nào phá vỡ.

Anh đã nhịn hai ngày không gọi điện cho cô, tự hỏi liệu cô có nhớ anh không?

Anh có hàng ngàn cách để có được cô, nhưng thứ anh muốn không chỉ là con người mà còn là trái tim.

Làm sao bây giờ, anh thật nhớ cô quá.

Vân Ngữ Tịch quay về nhà, nấu một bát hoành thánh, bất quá lại quen tay nấu thành hai phần, mới sực nhớ Phong Tiêu đã đi công tác.

Hai ngày qua cũng không thấy gọi về, cũng không nhắn tin cho cô, có phải công việc quá bận rôn hay không?

Đang ngồi ăn một mình, điện thoại vang lên, là Triệu Sâm đánh tới: “Vân tỷ, tôi đi công tác ở Nam Dương, có thời gian cũng ăn bữa cơm.”

“Được.” - Vân Ngữ Tịch mỉm cười đáp.

“Vân tỷ, cô và… à.. ừm…” - Triệu Sâm có chút do dự, không biết nên nói hay không?

“Sao vậy?”

“Cô và Ngô thiếu còn liên lạc không?”

Vân Ngữ Tịch có chút bất ngờ, khi quay về Nam Dương cô cũng không có liên lạc: “Không, có chuyện gì vậy?”

“Tôi nghe nói anh ấy nhập viện, cơ thể hình như có vấn đề gì đó, hình như là ung thư.” - Triệu Sâm mơ hồ nói.

Khi nghe nói đến ung thư, Vân Ngữ Tịch đầu óc trống rỗng, phải một lúc lâu nói hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Cụ thể tôi không rõ, chỉ là nghe Vương tổng nói mấy câu.”

Phong Tiêu bên này là nửa đêm, đang ngủ thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, không vui cầm lấy điện thoại, nhìn day số liền lập tức tỉnh táo ngồi dậy: “Tịch Tịch, em làm sao?”

Anh lo lắng môt phen.

“Phong Tiêu, vừa rồi có người nói với tôi Tam ca bị bệnh phải nhập viện, anh có biết không?” - Vân Ngữ Tịch không giáu được lo lắng.

Ngô Trình Thành đã giúp cô rất nhiều, nhưng cô không biết nên hỏi ai về tình hình của anh ấy, nên đành phải gọi chi Phong Tiêu.

Trong lòng Phong Tiêu lo lắng, nhưng an ủi cô: “Đừng lo, tôi sẽ gọi điện hỏi xem.”

Anh gọi điện thoại cho Ngô Trình Thành thì không có người nghe, sau đó mới gọi cho một số người ở Hải Dương.

Ngô Trình Thành nằm viện cũng không lộ ra thông tin nhiều, hỏi ra chỉ biết không hiểu sao Ngô Trình Thành hủy bỏ hôn ước với Đường Uyển Ân, trong khoảng thời gian này cũng không đến tập đoàn Ngụy thi…

Phong Tiêu gọi điện cho Tống Hiểu Minh đến Hải Dương coi tình hình trước, anh thu xếp công việc một chút.

“Tịch Tịch, ngày mai tôi bay về Hải Dương một chuyến, em không cần lo lắng, nếu Tam ca có việc gì, anh ấy cũng sẽ không giấu giếm chúng ta.” - Phong Tiêu nói với Vân Ngữ Tịch qua điện thoại.

Ngày hôm sau, vì chuyện của Ngô Trình Thành mà trong lòng cô đầy bất an, suốt ngày bồn chồn lơ đãng, suy nghĩ bản thân có nên đến nhìn xem một chút hay không.

Buổi chiều bốn năm giờ, Phong Tiêu lại gọi điện cho cô, bảo cô đừng lo lắng, Tống Hiểu Minh đã đến nơi, Tam ca bị bệnh nhưng không nghiệm trọng, là một khối u lành tính, chỉ là thân phận không thể công khai sẽ ảnh hưởng đến công ty nên mới gây ra hiểu lầm.

Vân Ngữ Tịch thờ phào nhẹ nhõm: “Vậy…”

“Chờ Tam ca phẫu thuật xong, tôi đưa em cùng đến.” - Phong Tiêu hiểu ý cô nói.

“Được.” - Vân Ngữ Tịch gật đầu.

Phong Tiêu vẫn cảm thấy anh phải bay đến Hải Dương một chuyến. Có thể bãi bỏ hôn ước với Đường gia, bản thân anh ta có vấn đề, thật chỉ là khối u lành tính sao?

Tan tầm, Vân Ngữ Tịch vừa bước ra khỏi cửa công ty đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô dừng một lát, rồi bước về phía trước.

“Dì Hạ.” - Cô nhje nhàng gọi một tiếng.

“Ngữ Tịch.” - Mẹ Hạ Nhất Đông đợi ở đây đã lâu, nhìn thấy cô bước ra liền như người chết chìm thấy gỗ nổi, liền nắm lấy tay cô: “Xin hãy cứu lấy Nhất Đông của dì…”

Lòi nói còn chua dứt lời, nước mắt đã rơi xuống.

Vân Ngữ Tịch có chút bất an: “Dì Hạ…chuyện gì vậy?”

“Tiểu Tịch à, dì… dì xin lỗi con. Lúc trước là dì sai rồi, nhưng bây giờ con có thể đi gặp Nhất Đông được không? Dì sợ nếu cứ tiếp tục như vậy nó sẽ không chịu được nữa mà chết đi. Dì chỉ có một đưa con trai, không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.” - Lần này vì muốn Vân Ngữ Tịch giúp đỡ, bà hỏi thật nhiều người mới biết được chổ làm của cô.

“Vân tiểu thư.” - Tài xế nhanh chóng bước tới muốn ngăn bà Hạ quấn lấy Vân Ngữ Tịch, ông chủ đã căn dặn không cho phép bất cứ người phụ nữ trung niên nào đến gần cô.

“Tiểu Tịch, dì van xin con, cầu xin con, làm ơn.” - Nói xong, bà ta quỳ xuống.

Vân Ngữ Tịch vội vàng kéo bà ta lại: “Dì Hạ, đừng như vậy.”

Cô cuối cùng cũng mềm lòng đi theo về nhà họ Hạ, tài xế cũng ở bên cạnh bảo vệ cô, nói đùa, hắn ta nghe rõ, mẹ của bạn trai cũ kêu khóc muốn Vân tiểu thư giúp bà ta cứu con trai, như thế nào là cứu, không chùng chính là muốn Vân tiểu thư cùng con trai hợp lại.

Vân tiểu thu mà hợp lại thật, ông chủ của hắn phải làm sao?

Hạ Nhất Đông nhốt mình trong phòng mấy ngày không ăn không uống, dù bà Hạ có khóc lóc ra sao cũng như không nghe thấy.

“Hạ Nhất Đông.”

Vân Ngữ Tịch gõ cửa, thử gọi tên hắn, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Bà Hạ lại khóc lóc thảm thương, lo lắng cho đứa con trai duy nhất.

“Dì Hạ.” - Vân Ngữ Tịch không muốn nhìn thấy người khác khóc, cũng không biết khuyên thế nào, đành phải đưa khăn cho bà ấy.

“Cạch..”

Của phòng bây giờ đột nhiên mở ra, một người đàn ông có bộ râu xồm xoàm nhìn Vân Ngữ Tịch: “Em đến rồi.”

Sau đó anh ta ngã xuống hoàn toàn.



Xe cấp cứu chạy đến, đưa đi đến tận hai người, bà Hạ thấy con trai mình ngất đi, cung trực tiếp ngất.

Vân Ngữ Tịch đành xin nghĩ hai ngày, một mình ông Hạ cũng không thể chăm sóc hai bệnh nhân.

Cô ở lại chăm sóc Hạ Nhất Đông trong bệnh viện cũng không giấu giếm Phong Tiêu, trực tiếp gửi cho anh ấy tin tức.

Không hiểu sao cô phải giải thích với Phong Tiêu, nhưng mà cô nghi vẫn nên nói với anh ấy,

Mặc dù Phong Tiêu không vui khi Vân Ngữ Tịch lại dính líu đến Hạ Nhất Đông, nhưng việc cô chủ động nói cho anh biết khiến anh cảm thấy vui hơn rất nhiều.

Anh bây giờ đang ở bênh viện tư nhân tại Hải Dương.

Lúc đầu trong phòng bệnh có nhiều người, nhưng về sau bị Ngô Trình Thành đuổi về hết, hiện tại chỉ còn lại Phong Tiêu và Tống Hiểu Minh.

Đợi Tống Hiểu Minh ra ngoài nghe điện thoại, Phong Tiêu bước đến giường bệnh của Ngô Trình Thành, bộ dạng như muốn hỏi gì đó.

Ngô Trình Thành nhướn mày nhìn: “Muốn hỏi cái gì?”

“Tam ca, thật sự không còn vấn đề gì khác sao? “- Anh nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Trình Thành, nếu như hắn do dự một thoáng chốc liền có thể nhìn ra.

Ngô Trình Thành bất đắc dĩ nở nụ cười: “Phong Tiêu, đừng có thông mnh như vậy, cậu để cho tam ca này bí mật gì cũng không có.”

“Tam ca, mặc dù đây không phải Nam Dương, nhưng tôi vẫn có thể điều tra ra.” - Phong Tiêu ung dung nói.

Nhà họ Đường đột nhiên đồng ý giải trừ hôn sự, nếu chỉ là một khối u lành tính, nhà họ Đường sẽ không ngu ngốc như vậy mà đồng ý chấm dứt hôn ước, trừ khi có lý do khác.

Cuối cùng Ngô Trình Thành cũng nói cho Phong Tiêu biết nguyên nhân. Lần trước hắn đau dạ dày, liền ền đi khám một lần ổ bụng, bác sĩ hôm đó là bạn của hắn, nói hiện tại đang thịnh hành khám tiền hôn nhân, hỏi hắn có muốn khám hay không?

Vậy mà hắn lại đồng ý.

Ngoài phát hiện ra khối u lành tính, còn phát hiện ra **** ***** trong cơ thể thưa thớt, khả năng sống sót không cao, theo cách nói của người thường là vô sinh.

Sau chuyện đó, Ngô Trình Thành cũng không giấu giếm đàng gái, nói rõ với ba mẹ Đường, đề nghị giải trừ hôn ước.

Đường gia choáng váng một ngày, Đường Uyển Ân của họ như báu vật, tuy là tiếc rể quý nhưng hôm sau cũng đồng ý.

Đường Uyển Ân biết tin giải trừ hôn ước, tức giận hỏi hắn nguyên nhân, hắn chỉ nói người yêu cũ quay lại, không muốn kết hôn nữa.

Cô ấy trực tiếp mắng một trận rồi cắt đứt liên lạc.

"Tam ca, anh không thật sự không yêu Đường tiêu thư." - Phong Tiêu khẳng định nói.

Nếu như yêu, sao có thể dễ dàng buông tay.

Nếu anh là Ngô Trình Thành hôm nay, anh cũng không thể buông tay mà để Vân Ngữ Tịch rời đi.

Nghĩ đến việc sau này cô sẽ kết hôn, gọi người khác là chồng, sinh con cho người khác, chỉ điều này thôi cũng khiến anh phát điên, muốn hủy diệt tất cả.

Chỉ cần anh còn thở, anh sẽ không để Vân Ngữ Tịch rời đi.

Ích kỷ cũng được, thâm tình cũng được.

Dù không có con cũng không sao, người phụ nữ anh yêu đến thế chỉ có thể thuộc về anh.

Người anh muốn chỉ có một mình Vân Ngữ Tịch, tất cả những thứ khác đều là phù du.

Buổi tối, Vân Ngữ Tịch ngồi ở bên ngoài hành lang bệnh viện, đột nhiên nghĩ tới Phong Tiêu liền nhắn tin cho anh, hỏi thăm Ngô Trình Thành ngày mai phẫu thuật có vấn đề gì không?

Phong Tiêu nhanh chóng gọi đến.

Anh thật rất nhớ cô, muốn nghe giọng nói của cô, con thú gầm gừ trong lòng anh ngoan ngoãn khép móng vuốt lại giống như một con mèo.

"Tịch Tịch, nếu như…tôi nói là nếu như…"

"Sao vậy?"

"Nếu tôi bị bệnh thì em sẽ thế nào?" - Anh nói xong và lặng lẽ chờ câu trả lời của cô.

"Tôi không muốn anh bị bệnh." - Cô cau may, trái tim có có chút nhói, cô không rõ Phong Tiêu ở trong lòng cô ở vị trí nào, chỉ là khi nghe anh nói hai chữ bị bệnh, cô chợt nhớ đến ông ngoại, nổi sợ hãi kéo đến khiến trái tim cô thắt lại.

"Tôi nói nếu như."

"Nếu như cũng không thể." - Cô đột nhiên lớn tiếng phản bác, cô không thích loại giả thiết này.

Tâm trạng chán nản của Phong Tiêu nhờ giọng điệu của cô mà nhẹ nhõm đi mấy phần, khẽ cười nói: "Tịch Tịch, anh nhớ em."

Bởi vì câu nói này, trái tim cô lộp cộp thổn thức, nghe giống như đang tỏ tình.

Cô cúi đầu, nhìn ngón chân, hồi lâu không nói nên lời.

Bên kia cũng không gấp, lặng lẽ đợi câu trả lời.

"Ừm."

Một lúc sau, Phong Tiêu nhận được một thanh âm cực nhẹ.

Lần này đến lượt Phong Tiêu sửng sốt, ngay cả khi trải qua sóng to gió lớn cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, cô ấy nói "ừm" là có ý gì?

Đó là lời đáp lại lời tỏ tình của anh vừa rồi sao?

Nếu không phải vì mai Ngô Trình Thành phải làm phẫu thuật, anh muốn lập tức bay về Nam Dương để hỏi cô cho rõ ràng.

"Tịch Tịch, chờ anh về, anh có chuyện muốn nói em." - Anh trầm giọng nói.

Nhìn tình cảnh của Ngô Trình Thành, anh sẽ không chờ đợi nữa, anh sẽ bày tỏ hết tình cảm của mình trước mặt cô.

Cho dù cô có cự tuyệt, anh cũng không buông tay.