Chương 37: C37: Nhận đơn

Đổng Thiên Hải đã sợ tới ngây người.

Nam thư ký đứng sau ông ta cũng đờ đẫn nhìn Bùi Thứ, gọng kính kim loại lịch sự trên sống mũi đã trượt xuống những 2cm.

Bởi vì một câu đơn giản này của Bùi Thứ mà hàm chứa quá nhiều thông tin!

Trong giới headhunter có một huyền thoại...

Giữa làn sóng công nghệ đầu tiên, một công ty headhunter tên là Heidrick & Struggles đã đồng ý sẽ tìm CEO mới cho Google, nhưng với điều kiện là phải cho công ty này mua cổ phiếu của Google.

Năm 2004, Google ra mắt thị trường.

Vừa bán cổ phiếu đã thu về 1,28 tỷ USD!

Năm 2004 mà được 1,28 tỷ USD!

Ý của Bùi Thứ khi nhắc tới chuyện này lúc thương lượng giá cả với Đổng Thiên Hải đã quá rõ ràng.

Nói thật thì lúc này đây, dù là Lâm Khấu Khấu hay Tôn Khắc Thành, ai cũng nghĩ ông trùm này sẽ trở mặt.

Đâu có ai ăn dày như thế?

Nhưng bất ngờ là Đổng Thiên Hải nghe Bùi Thứ nói xong chỉ im lặng một lúc, nhìn anh chằm chằm tựa như đang nghĩ kỹ, sau đó hỏi: "Cậu muốn bao nhiêu?"

Bùi Thứ nói: "Phí headhunter 40% mà ông nêu sẽ không đổi, nhưng tôi biết nếu chọn CEO hẳn ông sẽ hứa hẹn về quyền chọn cổ phiếu* của người đó. Tôi không muốn nhiều đâu, chỉ cần 30% quyền của ứng viên là được."

(*) Những hợp đồng quyền chọn được thiết kế với tài sản cơ sở là một cổ phiếu đơn lẻ.

Đổng Thiên Hải hỏi: "Cậu dựa vào cái gì mà đòi cái giá này hả?"

Bùi Thứ bật cười: "Tôi nghĩ công ty mà ông Đổng đầu tư xứng đáng với cái giá này; bản thân tôi cũng xứng đáng. Ông hứa cho tôi quyền sở hữu cổ phiếu đồng nghĩa với việc buộc chặt tôi vào con chiến mã của ông. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ dốc hết sức tìm một ứng viên phù hợp nhất với công ty vì lợi nhuận và lợi ích sau này của mình. Chỉ từ một canh bạc đơn giản mà có thể kiếm được kết quả đáng kinh ngạc; tất nhiên là đầu tư luôn có rủi ro, cũng có thể sau này công ty này sẽ trở nên vô giá trị, nếu vậy thì quyền chọn cổ phiếu hay cổ phiếu gì đều như nhau cả, tất cả chỉ là đống giấy lộn mà thôi. Tôi tin nếu không ai trong văn phòng này thực hiện được đơn này thì ông có lục tìm khắp Thượng Hải cũng chẳng ai khiến ông hài lòng nổi đâu."

Đây gọi là "mưu sự tại nhân".

Ông chủ càng giỏi sẽ càng biết rõ tầm quan trọng của nhân tài. Rất nhiều gã khổng lồ trong các ngành nghề đều phải thanh toán tiền phí headhunter mấy trăm triệu hàng năm mà.

Đổng Thiên Hải tất nhiên cũng hiểu đạo lý này.

Có đôi khi thuê đúng người, còn quan trọng hơn là đầu tư vào đúng công ty. Thậm chí ở một khía cạnh nào đó mà nói, đầu tư vào công ty chính là đầu tư vào con người.

Đổng Thiên Hải nói: "Mấy năm nay, cậu có nghe người ngoài đánh giá tôi chưa?"

Bùi Thứ: "Có nghe."

Đổng Thiên Hải cười lớn, những nếp nhăn che kín hết những dấu vết từng trải, ông ta từ từ nói: "Đám người đó đều bảo tôi thành công chỉ nhờ may mắn, rời xa Trương Hiền rồi thì chẳng là cái thá gì nữa hết."

Lâm Khấu Khấu trộm nghĩ trong lòng, tôi cũng có nghe về lời đồn này.

Đổng Thiên Hải đã lăn lộn trong giới tư bản hơn nửa đời người rồi, đầu tư vô số công ty, nhưng chỉ có một chuyện khiến người ta nhớ mãi nhắc mãi.

Chính là chuyện mười năm trước, ông ta đã đầu tư vào tập đoàn Quảng Thịnh có giá thị trường hơn trăm tỷ lúc bấy giờ.

Trương Hiền là người sáng lập Quảng Thịnh.

Thời gian đầu khi đầu tư, Đổng Thiên Hải và Trương Hiền được báo chí lớn nhỏ đưa tin ầm ĩ, gọi họ là "Bá Nhạc và Thiên Lý Mã thời đại mới", hợp tác với nhau rất ăn ý và vui vẻ.

Nhưng sau khi công ty niêm yết, hai người liền đường ai nấy đi.

Đầu tiên,Trương Hiền rời khỏi bộ máy quản lý, sau đó không lâu thì bán hết số cổ phiếu trong tay, cuối cùng không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, có người bảo ông ta rửa tay gác kiếm, cũng có người bảo ông ta đã ra nước ngoài.

"Bọn họ đều nói tôi đã già rồi nên tầm nhìn đầu tư không còn nhanh nhạy nữa. Nếu không nhờ năm đó may mắn gặp được Trương Hiền thì giờ chẳng là cái thá gì hết. Nói đi cũng phải nói lại, tôi là Bá Nhạc của Trương Hiền, mà Trương Hiền cũng là Bá Nhạc của tôi." Nói tới đây, trong mắt Đổng Thiên Hải lộ ra vài ý mỉa mai, "Cho nên có đôi lúc tôi cũng từng nghĩ, chẳng lẽ là tầm nhìn của mình không tốt thật sao? Nhưng thực chất những lĩnh vực mà tôi để mắt và đầu tư đều ít nhiều có những công ty dẫn đầu. Xét theo tầm nhìn và hướng đi, tôi không có vấn đề gì. Chỉ là đôi khi nhắm vào xu hướng chung cũng chưa chắc sẽ thành công. Gặp được người có thực lực, tầm nhìn xa, nắm được xu hướng, quan sát mọi chuyện tốt cũng rất quan trọng..."

Đâu phải con lợn nào cũng bay lên trời được nhờ gió thổi đâu.

Mọi chuyện đều do con người làm ra.

Nếu người làm sai, mọi thứ đều sẽ sai hết.

Bùi Thứ nghe thế, trên mặt hiện lên ý cười.

Kiểu người như Đổng Thiên Hải sao có thể tâm sự với người khác trong mọi hoàn cảnh được chứ?

Anh nói: "Xem ra ông đã cân nhắc kỹ rồi."

Đổng Thiên Hải hít một hơi, nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ tán thưởng nói: "Nếu không phải do công ty cậu không nhận đầu tư thì tôi thực sự muốn vung tiền cho cậu đấy, bao nhiêu cũng vung."

Bùi Thứ nói: "Không sao, ông có thể dùng phí headhunter thay cho khoản đầu tư, tôi không chê tiền nhiều quá đâu mà."

Lâm Khấu Khấu: "..."

Da mặt tên này còn dày hơn cả tường thành nữa.

Đến cả Đổng Thiên Hải cũng phục, ông ta cười thở dài, sau đó chỉ nói: "Tôi có thể đáp ứng mức giá mà cậu đưa ra. Nhưng tôi có một điều kiện."

Bùi Thứ hơi nhíu mày: "Điều kiện gì?"

Đổng Thiên Hải giơ gậy lên, chỉ vào Lâm Khấu Khấu: "Tôi muốn cô ta phải làm chung với cậu case này!"

________

Cùng lúc đó, ở headhunter Đồ Thuỵ.

Tiết Lâm, giám đốc headhunter mới thăng chức đang tiếp đón một vị khách quý trong văn phòng.

Một bộ váy đen phối thêm chiếc áo vest ngoài, trên vành tai đeo vài chiếc bông ngọc trai, dù khuôn mặt đã hằn nét sương gió nhưng nhờ đó mà vẻ trầm ổn lắng đọng qua từng năm tháng lại càng được tôn lên. Lông mày bà ta sắc bén hơn những người phụ nữ khác một chút, đôi mắt lúc nhìn người ta trông rất thấu suốt, có thể thấy bà ta ngày thường là một người khá mạnh mẽ.

Sau khi vào văn phòng của Tiết Lâm, bà ta quan sát vài lần rồi cười khen: "Lần gần đây nhất tới Đồ Thuỵ là ba năm trước rồi, khi ấy không được chỉn chu như thế này. Quả nhiên giám đốc Tiết rất giỏi..."

Tiết Lâm nhíu mày đánh giá bà ta.

Thực ra lúc nhận được điện thoại chào hỏi của bà ta, trong lòng cô ta đã thấy khó hiểu: Bà ta vốn dĩ là tổng giám đốc cũ của Hàng Hướng, dù sự ra đi của Lâm Khấu Khấu đã khiến Hàng Hướng không còn được như xưa nữa nhưng vẫn còn rất nhiều headhunter khác, sao lại phải tìm tới mình chứ?

Đúng thế, người phụ nữ hơi đứng tuổi trước mặt đây chính là người sáng lập Headhunter Hàng Hướng, Thi Định Thanh.

Tiết Lâm không muốn vòng vo, bèn hỏi: "Tổng giám đốc Thi, rốt cuộc bà tới đây là vì chuyện gì?"

Thi Định Thanh nói: "Tôi có một case muốn tìm cô."

Tiết Lâm kinh ngạc: "Tìm tôi ư? Bà ở Hàng Hướng, trong tay có biết bao nhiêu headhunter chứ, còn cả Hạ Sấm nữa. Sao lại phải tới tìm tôi?"

Thi Định Thanh tự nhiên ngồi xuống, nói: "Tất nhiên có rất nhiều công ty headhunter, nhưng đây không phải case của Hàng Hướng, để tránh tị hiềm, tôi phải tìm tới người bên ngoài. Hơn nữa tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy có mỗi cô là phù hợp."

Tiết Lâm lập tức nghĩ tới tin tức về tài chính và kinh tế khoảng thời gian trước.

Chuyện này đã dấy lên rất nhiều cuộc thảo luận trong ngành.

Dù sao một người kiếm tiền trong ngành headhunter như Thi Định Thanh mà lại lấn sân sang lĩnh vực đầu tư giáo dục trực tuyến cũng là chuyện có một không hai mà.

Cô ta nói: "Chẳng lẽ có liên quan tới công ty mà bà đầu tư sao?"

Thi Định Thanh nói: "Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh, không tốn chút sức nào. Đúng thế, gần đây tôi có đầu tư vào một công ty thuộc lĩnh vực giáo dục trực tuyến, chắc hẳn cô cũng có nghe rồi. Quy mô của Giáo dục Học Hải không lớn nhưng lại có cơ cấu rất tốt. Người sáng lập họ Khổng, là truyền nhân của dòng họ Khổng ở Khúc Phụ. Nhưng dù sao lập nghiệp cũng là một việc tốn công sức mà, hiện tại lĩnh vực này đang nóng lên, dùng mắt thường cũng có thể thấy mức độ cạnh tranh gay gắt ra sao. Tôi và anh Khổng đã bàn nhau rồi, chúng tôi thấy anh ta không hợp để làm quản lý nên muốn thuê một CEO cho Giáo dục Học Hải, cho nên hôm nay mới tới tìm cô đây."

Lý do này không khác mấy với những gì mà Tiết Lâm đoán trước.

Chỉ là...

Cô ta nói: "Thượng Hải có nhiều headhunter như thế, rất nhiều người có lý lịch và khả năng mạnh hơn tôi, sao bà lại chọn tôi vậy?"

Thi Định Thanh bật cười, vừa nhìn cô ta vừa nói: "Đơn này của tôi không đơn giản, người bình thường không làm được đâu. Tôi có nghe người ta nói cô rất giỏi, là người duy nhất có thể vượt mặt Lâm Khấu Khấu trong giới headhunter cho tới nay."

_______

"Ông Đổng, rất xin lỗi, từ đầu tới giờ tôi đâu có nói là sẽ nhận đơn này của ông?" Đổng Thiên Hải muốn Lâm Khấu Khấu tham gia vào đơn này đã là một bất ngờ, nhưng chuyện khiến người ta không ngờ tới hơn nữa là sau một hồi im lặng, Lâm Khấu Khấu lại trả lời thế này, "Tôi là kiểu người nhận đơn theo tâm trạng và sở thích."

Sắc mặt của Đổng Thiên Hải lập tức trở nên khó coi.

Ông ta nhíu mày nhìn sang Bùi Thứ.

Nhưng sau khi kinh ngạc thoáng chốc, Bùi Thứ chỉ dang hai tay, trưng ra vẻ mặt "lực bất tòng tâm" với ông ta.

Trong nghề, Bùi Thứ nổi danh là "nể tiền chứ không nể tình", dù có là tư bản hám lợi đen lòng đi nữa, chỉ cần bày đủ tiền ra trước mặt anh thì anh đều sẽ sẵn lòng tìm ứng viên khiến họ hài lòng; nhưng Lâm Khấu Khấu lại là một kiểu người khác. Cô nhận đơn hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng và sở thích, nhưng phàm là người cô ghét rồi thì dù có chất 100 triệu ra trước mặt cô, cô cũng không buồn liếc mắt.

Năm đó trước khi đào công ty mà Đổng Thiên Hải đầu tư kia, Lâm Khấu Khấu đã nghe qua tác phong của ông trùm tư bản này rồi. Cô có thể đào sập một nửa công ty cũng có một phần do ông ta sống thất đức, quá mức khắc nghiệt với nhóm sáng lập cốt lõi của công ty khiến lòng người tan rã. Lúc họ không chịu nổi nữa, cô đào được người rất dễ dàng.

Vì thế dù chưa từng tiếp xúc bao giờ, ít ra có thể nói là cô không thích kẻ như Đổng Thiên Hải.

Cô hoàn toàn không có lý nào để nhận đơn này cả.

Bầu không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên nặng nề.

Bùi Thứ khoanh tay, uể oải ngồi sang một bên, hoàn toàn không có ý chen vào.

Tôn Khắc Thành thì nơm nớp lo sợ nên không dám nói chuyện.

Thư ký sau lưng Đổng Thiên Hải thì dùng một ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn Lâm Khấu Khấu, tựa như không dám tin rằng trên đời này có headhunter dám từ chối lời mời của khách hàng.

Nhưng Lâm Khấu Khấu thì lại rất thản nhiên, thậm chí còn nhấp một ngụm trà như đang ở chốn không người, bình tĩnh nói: "Huống hồ gì trước đây tôi từng đào sập một công ty do ông đầu tư, lần này ông không sợ tôi lại đâm sau lưng mình một dao nữa à?"

Đổng Thiên Hải nói: "Nếu nghi ngờ thì đừng nên dùng người, đã dùng thì đừng nghi ngờ, tôi vẫn hiểu đạo lý này mà."

Lâm Khấu Khấu cười: "Tiếc là tôi không hiểu, thực sự không muốn làm việc cho người mình không thích. Với lại đã có cố vấn Bùi rồi, chắc chắn một mình anh ấy sẽ giải quyết được đơn này, không cần thêm người nữa đâu."

Đổng Thiên Hải nhìn cô chằm chằm, rất lâu không nói gì.

Tôn Khắc Thành nghĩ ông trùm này không thể nào nhịn được nữa, sắc mặt càng lúc càng kém, chắc giông bão sắp kéo đến, anh lại bỗng nhiên thở dài.

Lâm Khấu Khấu ngẩn ra.

Vẻ mặt Đổng Thiên Hải đã bình tĩnh trở lại, ông ta nói: "Tôi nghe nói cô là người luôn đứng về phía ứng viên."

Lâm Khấu Khấu không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.

Đổng Thiên Hải nói tiếp: "Tôi biết cô không quá thích những nhà tư bản xảo quyệt như tôi. Nhưng mỗi công ty tôi đầu tư vào và mỗi ứng viên cô nhìn trúng về bản chất đều giống nhau cả. Cô mong ứng viên sẽ nhận được mức thù lao mà họ xứng đáng nhận được, tôi cũng mong công ty mình đầu tư đạt được lợi nhuận mà nó xứng đáng đạt được."

Lâm Khấu Khấu: "..."

Lão già này ăn nói cũng khéo thật đấy.

Bùi Thứ ở bên cạnh lặng lẽ mỉm cười.

Đổng Thiên Hải đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ sát đất, nhìn màn trời sáng sủa bên ngoài rồi nhìn xuống những tòa nhà cao tầng san sát nhau, nói: "Làm headhunter hay nhà đầu tư gì thì đều sợ bị người ta nói không có mắt nhìn nhất. Cố vấn Lâm nhìn lầm Thi Định Thanh, bị ép rời khỏi Hàng Hướng, biến mất khỏi cái ngành này một năm. Tôi cần một case đầu tư thành công mới để chứng minh bản thân; lẽ nào cố vấn Lâm không muốn nhận một case thành công mới để thông báo rằng bản thân đã trở lại rồi sao?"

Ông ta quay người lại, nhìn Lâm Khấu Khấu.

Mọi biểu cảm của Lâm Khấu Khấu chợt biến mất sạch, cô chỉ nhìn ông ta mà không nói gì.

Đổng Thiên Hải lại thoải mái nói: "Tóm lại là tôi rất tin tưởng vào khả năng khiến một công ty sụp đổ của cô năm đó. Còn lại thì cố vấn Lâm cứ tự suy xét đi."

Nói xong, ông ta gật đầu, lịch sự cười mọi người rồi tạm biệt, rời khỏi văn phòng.

Tôn Khắc Thành ngồi sửng sốt trong chốc lát rồi mới chợt phản ứng lại, vội vàng ra ngoài tiễn khách.

Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đều ngồi lại trong phòng làm việc, chẳng ai nhúc nhích.

Bùi Thứ quan sát thái độ của cô, đuôi mắt dài đẹp giãn ra để lộ một biểu cảm lười biếng nhàn nhã, anh cười hỏi: "Con người Đổng Thiên Hải cũng không tệ lắm đúng không?"

Lâm Khấu Khấu lạnh lùng nhìn anh một cái, nói: "Người ta chỉ định một headhunter khác làm chung đơn ngay trước mặt anh mà anh không giận chút nào à?"

"Có gì mà phải giận?" Bùi Thứ đứng dậy, vươn vai một cái, giọng điệu thờ ơ, "Một case lớn thế này chẳng phải kiếm được rất nhiều sao? Thế nào, ban nãy cố vấn Lâm không đồng ý là vì bất bình thay tôi đấy à?"

Đôi mi nhướng lên, anh chợt nhìn thẳng tới Lâm Khấu Khấu.

Trong đáy mắt có chút dò xét, cũng có chút cố tình lửng lơ trêu chọc.

Lâm Khấu Khấu chợt cảm thấy sự đồng cảm vừa rồi của mình thật thừa thãi.

Chuyện họ Bùi chỉ nể tiền không nể tình đã quá nổi tiếng rồi, sao cô lại nghĩ rằng anh khó chịu được chứ.

Cô hít sâu một hơi rồi khẽ cười: "Nếu cố vấn Bùi không để bụng thì càng tốt, chúng ta bàn một chút về chuyện tiền nong đi."

Bùi Thứ:...?