“À…” Tô Thuỵ Thuyên có chút đăm chiêu tiếp lời. “Sài tướng quân còn chưa kịp vén khăn voan của tân nương tử, lão phu tuy là tò mò vẻ xinh đẹp của Nhạc tiểu thư nhưng sợ hôm nay vô phúc không thể nhìn thấy rồi, may mà lão phu chưa đi vội, ngày mai lại đến quý phủ, hy vọng có thể gặp được Nhạc Hoành Nhạc tiểu thư năm xưa làm kinh động thánh giá mới không uổng công chuyến đi này.”
Nam tử tuấn mỹ phía sau Tô Thuỵ Thuyên nhìn chằm chằm Nhạc Hoành đang đội mũ phượng khăn voan, tựa như muốn vạch khăn voan của nàng lên vậy, hai mắt phượng có chút ghen ghét không cam lòng trong giây lát sau lại thu hồi ánh mắt, kiêu ngạo nhìn quét mọi người trong đại sảnh.
——”Kết thúc buổi lễ!”
Lý Trọng Nguyên và Sài Tịnh nhìn nhau cười, Vân Tu cắn mu bàn tay, kề vào thì thầm với Ngô Tá: “Ta và huynh đi uống rượu mừng đi. Thiếu chủ chưa từng có kinh nghiệm, ngay cả nha hoàn thân cận chút cũng không có. Trên chiến trường thiếu chủ túc chí đa mưu, giết địch không ai sánh bằng, nhưng màn động phòng hoa chúc này …” Vân Tu nhịn cười. “Có lẽ so với đánh giặc còn khó khăn hơn nhiều.”
Ngô Tá liếc mắt nhìn hắn nói. “Lời này nếu đến tai thiếu chủ, huynh nói coi thiếu chủ có ghi hận trong lòng không?”
Mặt Vân Tu biến sắc, cuống quít nói: “Coi như ta chưa nói gì hết… ta chưa nói gì hết.”
Phòng tân hôn.
Tim Nhạc Hoành đập rất nhanh, tà áo hỉ phục đã bị nàng nắm tới nhăn nhíu. Khi ở Thương Châu mẫu thân cũng đã từng dạy nàng vài điều, nhưng hiện giờ đã quên sạch bách, thật sự là cùng người kia … nam tử có đôi mắt màu xám đó … Đầu Nhạc Hoành trống rỗng, thầm mong nhắm mắt một cái mở mắt ra đã là bình minh.
Sài Chiêu tiếp đãi xong khách mời, sau đó cạn vài chén với Tô thái uý, Lý Trọng Nguyên kè sát vào tai hắn thì thầm nói: “Thiếu chủ, đừng để giai nhân phải chờ.”
Sài Chiêu hiểu ý cười, đang muốn xoay người rời đi, thị vệ điểm trai phía sau Tô Thụy Thuyên đã nhẹ giọng gọi: “Sài Thiếu chủ vội vã đi vậy sao? Ty chức cũng muốn kính ngài một ly chia sẻ chút không khí vui mừng.”
Sài Chiêu cảm thấy người này nhìn khá quen, nhưng nhìn cách ăn mặc lại không dám khẳng định, gật đầu bình tĩnh nói: “Nội tử còn chờ trong phòng phía sau, ngày khác sẽ uống tiếp.”
Người nọ còn muốn trách móc vài câu, nghe thấy Tô Thuỵ Thuyên cúi đầu hắng giọng một tiếng đành phải thu lại lời muốn nói.
Trên đường về tân phòng, Lý Trọng Nguyên đi theo sau vài bước, Sài Chiêu dừng chân, nhìn hắn nói: “Hôm nay là đại hôn của ta, ngươi theo ta làm gì, có chuyện gì thì nói đi.”
Lý Trọng Nguyên hít vào một hơi, đỏ mặt nói: “Còn không phải do Tịnh Nhi không yên tâm, bảo ta dặn dò huynh vài câu sao. Nàng ấy nói … huynh, huynh phải biết thương tiếc Nhạc tiểu thư… đừng … đừng doạ người ta.”
Sài Chiêu có chút buồn cười, cau mày đẩy Lý Trọng Nguyên ra nói: “Lắm chuyện.”
Bên ngoài tân phòng, hai vị nhũ mẫu thấy Sài Chiêu tới liền hành lễ rồi xoay người lui xuống. Cách một cánh cửa, bên trong chính là nữ nhân mà mình nhớ thương, Sài Chiêu nhất thời có chút hoảng hốt, bàn tay khẽ dùng sức, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, trong lòng hai người đều run lên.
Một bước này, tựa như muôn sông nghìn núi, Nhạc Hoành nhìn người đang tới gần mình, sợ hãi cúi thấp đầu không dám nhìn.
“A Hoành.” Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành ôm vào trong ngực. “Cuối cùng nàng cũng đã về bên cạnh ta.”
Vén khăn voan màu đỏ lên, lộ ra khuôn mặt kiều diễm động lòng người, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn một cái rồi lại vội vàng cụp xuống, mồ hôi trong lòng bàn tay tưởng chừng có thể thấm ướt cả khăn cẩm trong tay.
Sài Chiêu cảm nhận được nàng đang run rẩy, cánh tay buông ra, tựa nàng vào cạnh gường rồi ngồi xuống, nghiêng người nhìn nàng không thôi, hồi lâu sau mới nói: “Người ta thường nói phụ nữ đẹp vì ăn diện, A Hoành của ta lại khác với bọn họ, thanh tú không trang điểm cầu kỳ mới càng động lòng người.”
Mặt Nhạc Hoành đỏ lên, giận dữ nói: “Ý chàng nói là hôm nay ta không xinh đẹp bằng mọi ngày phải không?”
Sài Chiêu nâng gò má nàng lên, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng. “Ý của ta là nàng vẫn như vậy, trong lòng ta cho tới bây giờ nàng chưa từng thay đổi.”
Tĩnh lặng khiến Nhạc Hoành không biết phải làm sao, Sài Chiêu vuốt ve bàn tay mướt mồ hôi của nàng, thản nhiên nói: “A Hoành biết vì sao tân nương tử phải đội khăn voan màu đỏ không?”
Nhạc Hoành lắc đầu, cụp mắt xuống.
Sài Chiêu bình tĩnh nói. “Tân nương tử đội khăn voan đỏ che kín mắt, sẽ không thể tìm được đường quay trở về. Cả một đời sau này, A Hoành chỉ có thể ở lại bên cạnh ta, không bao giờ… có thể rời đi được nữa…”
Sài Chiêu nói như vậy, đôi môi không tự chủ được hướng về phía cánh môi đỏ mọng của nàng. Cảm thấy hơi thở nóng bỏng của Sài Chiêu càng lúc càng tới gần, Nhạc Hoành xoay người đi đến trước bàn trang điểm, gỡ chiếc mũ phượng đã đội cả ngày xuống, cởi bỏ búi tóc tinh xảo của tân nương, mái tóc đen chảy xuống tận thắt lưng, tản ra từng đợt hương thoang thoảng.
Nhìn mình trong gương, trước đây đối với ngày đại hôn này nàng đều sợ hãi, qua gương phản chiếu người đàn ông đang dựa vào cạnh giường kia, một thân lễ phục, thắt lưng mang một chiếc đai màu đỏ thêu hoa văn, ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú vào nàng, không vội vã.
Nhũ mẫu bên ngoài khẽ giọng gọi. “Nước ấm đã chuẩn bị xong ở buồng trong, thiếu phu nhân có thể tắm rửa thay quần áo rồi.”
Nhạc Hoành tay vuốt mái tóc, khẽ đáp lời, cởi hỷ phục đã mặc cả ngày ra, thoải mái thở một hơi. Bộ quần áo màu đỏ mặc bên trong bó sát tôn lên đường cong của nàng, mắt Sài Chiêu vẫn không rời chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của nàng, trái tim từng đợt lay động.
Buồng trong hơi nước lượn lờ, nhũ mẫu giúp Nhạc Hoành cởi bộ đồ lót màu đỏ, đỡ thân hình như ngọc của nàng, giúp nàng vào trong bồn nước thơm ngát đã chuẩn bị xong. Tóc đen chạm đất, nước ấm thơm ngát, Nhạc Hoành dựa vào thành bồn ngẩng đầu nhìn trần nhà, những hình ảnh năm xưa phảng phất tái hiện …
Nội thành Liêu Châu hắc y nhân lướt qua người; ban đêm trong thâm cốc để lại trên cơ thể mình những dấu vết; trong rừng Tuy Thành đôi mắt màu xám nhìn thấu kiếp trước kiếp này của nàng… Người đàn ông nàng đã từng muốn dùng một tiễn bắn chết hắn lại trở thành trượng phu sẽ gắn bó suốt đời với nàng.
Nhạc Hoành vốc nước phả vào khuôn mặt mê mang của mình, nhịn không được trầm mình xuống nước.
Nhũ mẫu đứng canh giữ một bên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, xoay người nhìn thấy người đến liền vội vàng hành lễ, Sài Chiêu phất phất tay, mấy người đều lặng lẽ lui ra ngoài, giúp đỡ đóng kín cửa.
Sài Chiêu thong thả chậm rãi bước đến gần Nhạc Hoành, nhặt chiếc khăn mềm bên cạnh lên, nhẹ nhàng giúp nàng lau vai.
“Không cần mọi người hầu hạ nữa, đi trước ra ngoài đi.” Nhạc Hoành không ngẩng đầu nói. “Tự ta có thể làm được.”
Thấy không có ai đáp lại, Nhạc Hoành nhìn lại, giật mình ngã vào bồn tắm, nhưng nước trong bồn trong vắt bản thân sớm đã bị Sài Chiêu nhìn thấy hết, giờ có muốn tránh cũng đã muộn.
Sài Chiêu làm như không nhìn thấy vẻ bối rối của nàng, bình tĩnh cười nói: “Hoảng gì chứ, cũng không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy, giờ đây cũng đã là thê tử bái đường của ta, còn có gì mà phải xấu hổ chứ?”
“Chàng…” Nhạc Hoành nhớ lại buổi tối trong rừng đó, cắn môi nói: “Đêm đó chàng cũng đã nhìn thấy hết có phải không?”
“Nàng còn muốn móc mắt của ta sao?” Đầu ngón tay của Sài Chiêu vuốt ve bờ vai của Nhạc Hoành, ghé sát vào tai nàng thấp giọng nỉ non nói.
Nhạc Hoành thấy động tác của y, mặt tràn ngập xấu hổ, múc một gáo nước dội vào mặt y. Sài Chiêu giơ tay vuốt bọt nước trên mặt cúi đầu, nở nụ cười: “Nước cũng lạnh rồi, A Hoành còn chưa tắm xong sao?”
“Chàng còn chưa đi ta sẽ không đứng dậy.”Nhạc Hoành lại trầm mình xuống, ôm vai nói.
“Vẫn là cái tính cứng đầu kia.” Sài Chiêu xoay người, giúp nàng lấy xuống tẩm y thêu hoa sen tịnh đế. “Ta quay người đi, mau lau người, đêm tân hôn đừng để mình bị lạnh.”
Nhạc Hoành trộm quay đầu nhoìn, thấy Sài Chiêu thực sự đã quay người đi, vội vàng đứng dậy, lấy tẩm y trong tay y ra, tơ lụa mềm mại lướt qua tay Sài Chiêu, Sài Chiêu đột nhiên xoay người, mặc Nhạc Hoành giật mình kinh hô, ôm chầm lấy nàng.
Sài Chiêu thấp giọng cười, l*иg ngực loạn nhịp, nữ nhân trong lòng mềm mại như nước, diễn lệ như đoá sen hồng đang nở, khuôn mặt Nhạc Hoành ửng đỏ xinh đẹp động lòng người.
“A Hoành có muốn bay lên không?” Sài Chiêu cúi người cắn vành tai nàng: “Ta ôm nàng bay lên…”