Chương 25

“Tranh đoạt thiên hạ, soán ngôi thiên tử?” Sài Tịnh áp sát đến gần phu quân. “Chàng hỏi cái này sao?”

Trong lòng Lý Trọng Nguyên sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe được chính miệng Sài Tịnh nói ra vẫn có chút chấn kinh, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi túm chặt lấy đệm giường.

Sài Tịnh thấy phu quân im lặng không nói, khoé miệng khẽ cong lên nói: “Trọng Nguyên, phu thê chúng ta cũng cần phải nói cho rõ, tuy ta chưa từng nói với chàng, nhưng ta và phụ vương cũng không coi chàng là người ngoài, chẳng qua là thời cơ chưa tới thôi. Ân Gia Bảo đồng ý trợ giúp chúng ta, phụ vương lại thêm vài phần chắc thắng. Còn nữa, đại ca cũng đã nói với chàng rồi, chẳng phải vì coi chàng như người một nhà đó sao?”

“Điều này tất nhiên ta biết.” Lý Trọng Nguyên khôi phục vẻ trấn tĩnh. “Tịnh nhi, đây không phải chuyện cỏn con gì, Sài gia vất vả mới có ngày hôm nay, hơn 10 năm trước, song thân của thiếu chủ bị hàm oan mà liên luỵ … chuyện này lại là…”

“Chàng cũng cho là bị liên luỵ, bị hàm oan?” Ý cười trên môi Sài Tịnh cứng lại: “Sài gia tận tâm tận sức bỏ mạng vì Nam Cung gia, cuối cùng đổi lại là hiềm nghi của hoàng thượng, Sài gia được đề bạt cũng vì dựa vào tấm lòng trung thành của mình có thể làm chỗ dựa cho triều đình lung lay sắp đổ này mà thôi, đợi đến khi hết công dụng không biết có phải lại đuổi Sài gia chúng ta về Thương Sơn hay không. Trọng Nguyên, lúc này không phản công, còn đợi đến khi nào nữa? Chàng đi theo phụ vương và đại ca nhiều năm, Sài gia có thể làm lên chuyện hay không, chàng là người rõ ràng hơn ai hết.”

“Tịnh nhi.” Lý Trọng Nguyên thấy thê tử giận dỗi, vội vàng cầm tay nàng. “Ta là trượng phu của nàng, chuyện của Sài gia chính là chuyện của ta, ta không phải là kẻ sợ chết, cũng nguyện ý cùng thiếu chủ khởi công lập nghiệp, nhưng hiện nay không phải ta chỉ có một mình, ta có gia đình, chỉ mong thê tử có thể sống yên vui không sầu lo …”

Lòng Sài Tịnh mềm nhũn, dựa vào vai phu quân. “Thiên hạ loạn lạc sao có thể yên vui. Lúc này đây Sài gia phải nắm chắc vận số của chính mình.”

Lý Trọng Nguyên ôm eo Sài Tịnh, giọng khàn khàn nói: “Không sai, đó là chuyện lớn, nhưng có chuyện cũng phải tranh thủ thời gian làm. Chúng ta thành thân cũng đã gần hai năm, không nên chậm trễ chuyện nối dõi tông đường của Sài gia nữa.”

“Sài gia?” Sài Tịnh sửng sốt. “Ta gả cho Lý gia chàng, con sinh ra cũng phải mang họ Lý mới đúng.”

“Dù sao Tịnh nhi cũng là cốt nhục thân sinh của Vương gia.” Lý Trọng Nguyên hôn lên cánh môi đỏ mọng của Sài Tịnh. “Chuyện thế nào để nói sau, chúng ta nên cố gắng thật tốt mới được…”

Sài Tịnh còn muốn nói gì đó, nhưng phu quân mình đã cúi xuống, nàng nhanh tay kéo trướng che xuống, trong màn gấm, một mảnh xuân tình triền miên…

——

“Tuyết đã rơi liên tục ba ngày ở Vân Đô.” Nhạc Hoành ghé vào bệ cửa khẽ thì thào. “Có phải toàn mùa đông ở Vân ĐÔ đều chìm trong biển tuyết, tuyết trắng xoá không nhìn thấy gì, như mây như sương… có phải tên Vân Đô chính là ý này?

“Vậy sao không gọi là “Vụ Đô?” không biết Sài Chiêu đã đẩy cửa tiến vào từ khi nào, đi tới phía sau nàng, phủi phủi bông tuyết rơi trên vai nàng, nhẹ giọng đáp.

Nhạc Hoành biết Sài Chiêu ở phía sau nhưng không quay đầu nhìn y, miệng lẩm bẩm: “Tới Vân Đô rồi sẽ làm gì?”

“Gả cho ta.”

Bờ vai Nhạc Hoành cứng đờ, miệng há lớn, không phát ra tiếng.

“Thúc thúc đã bàn với ta, tuyết rơi là ngày đại phúc…” Sài Chiêu khẽ vỗ vai nàng, lời nói của y dịu dàng đến thế, sợ kinh động đến thê tử đã mất nay khó khăn mới tìm lại được của mình. “A Hoành đã qua tuổi cập kê nhất, năm đó ta đã hứa với nàng, qua sinh nhật 16 tuổi sẽ tới đón nàng, cưới nàng vào cửa … hiện giờ đã qua hai năm, cũng nên thực hiện lời hứa khi xưa rồi…”

Thấy Nhạc Hoành trầm mặc, đôi mắt màu tro của Sài Chiêu hiện lên tia thương xót, bàn tay ấm áp khẽ che hai mắt nàng lại, thấp giọng hỏi. “A Hoành nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thứ muốn nhìn thấy nhất là gì?”

Tim Nhạc Hoành ngừng đập trong giây lát, ngẩn người nói: “Nước nhà như trước, giang sơn cẩm tú.”

Sài Chiêu cúi người dán sát vào bên tai nàng, hơi thở nóng cháy bình tĩnh nói: “Nàng đồng ý gả cho ta, ta thay nàng trả nợ nước, giang sơn cẩm tú nàng muốn, ta hứa mang cho nàng.”

Tiểu Hàn là ngày Sài Chiêu và Nhạc Hoành thành hôn. Vân Đô ngày đó tựa như toà thành trong mộng, tơ hồng kết ngói đỏ, lụa đỏ giăng khắp sông. Tân đế Nam Cung Thần mới đăng cơ không lâu của Chu Quốc cũng sai người đưa lễ mừng tới, mang lại vinh quang không sánh nổi cho Sài gia.

Dân chúng trên đường nhìn thấy Sài phủ giăng đèn kết hoa, tặc lưỡi nói: “Nếu như Sài thiếu chủ thành thân với Sơ Vân công chúa cũng chỉ xa hoa đến thế mà thôi. Nhạc gia chỉ còn một tiểu nữ mồ côi, may được Sài thiếu chủ vẫn nhớ lời hứa hôn xưa, có thể tổ chức thành hôn hoành tráng như vậy. Sài thiếu chủ quả là người trọng tình trọng nghĩa hiếm có.”

Nghe vậy mọi người đều gật đầu: “Tiểu thư Nhạc gia quả là phúc lớn. Sài gia nay như mặt trời ban trưa, sau này thực sự là sang quý khó mà nói bằng lời.”

Vân Tu huých huých lưng Ngô Tá, cười ha ha nói: “Thiếu chủ toàn vận đồ màu tối, nay một thân hỉ phục, ta thực sự nhận không ra. Nhìn mà coi, bộ dáng oai hùng này, tiểu thư nhà nào ở Vân Đô này mà không xiêu lòng?”

“Chỉ có Vân Đô?” Ngô Hữu nghe thấy liền chặn ngang nói: “Phải là cả Chu Quốc mới đúng. Ta từng nghe nói, công chúa Sơ Vân nghe nói được tứ hôn cho thiếu chủ của chúng ta, vui mấy ngày liền, sau biết được thiếu chủ cự tuyệt, cho rằng thiếu chủ coi trọng tiểu thư của Tô Thái uý mỹ mạo song toàn, khóc nháo mấy ngày liền, sau lại biết thiểu chủ cũng không thích Tô Tinh Trúc thì mới dịu đi một chút…”

Vân Tu nghe thấy có chút hứng thú, cũng không mắng Ngô Hữu lắm miệng, tặc lưỡi nói: “Nữ nhân thật là phiền phức, tiểu thư quyền quý lại càng nhiều chuyện. Theo ta thấy, thiếu phu nhân vẫn là tốt nhất. Các ngươi nghe rõ cho ta, ở Vân Đô thiếu phu nhân không có người thân, cho nên các ngươi phải thật lòng đối xử tốt với nàng, đã nghe rõ chưa?”

Ngô Hữu bĩu môi không có để ý đến hắn, Ngô Tá đè lại vai Vân Tu nói: “Chuyện này còn đến lượt ngươi nói sao?”

Sài Tịnh cười trong veo, ghé sát vào tai Sài Chiêu nói: “Từ khi chúng ta trở lại Vân Đô, phụ vương và muội đều khuyên huynh chuyển sang phủ mới, đường đường là thượng tướng nhất phẩm, sao vẫn ở cùng một chỗ với bọn muội chứ? Huynh luôn miệng từ chối, vậy càng tốt, bây giờ cũng thấy đấy huynh thành gia rồi, còn cùng tân nương tử ở chung một phủ với bọn muội, có phải hối hận đến đứt ruột rồi không?”

Sài Chiêu vuốt cằm cười nói: “Vương phủ lớn như vậy, ý quận chúa là muốn đuổi ta và A Hoành đi sao? Chúng ta màn trời chiếu đất ở Vân Đô, còn gì là mặt mũi của Sài gia nữa chứ?”

Đôi mày thanh tú của Sài Tịnh nhíu lại, giận dữ nói: “Thật sự là vô vị, để xem tân nương của huynh chịu được huynh như thế nào?”

Sài Dật cười ha ha đón nhận trà của Nhạc Hoành dâng, khẽ nhấm nháp, trấn an nói: “Lương duyên vàng ngọc mất đi lại tìm lại được, quả là không đổi. Đại hôn xong, A Hoành và chúng ta thành người một nhà rồi.”

Đôi mắt bị khoăn voan che khuất của Nhạc Hoành loé lên, coi như là vì tín nghĩa mà gả cho nam nhân này đi. Nhạc Hoành khẽ cắn môi đỏ mọng, xuyên qua khoăn voan đỏ nhìn trộm Sài Chiêu bên người.

“A Chiêu, con và A Hoành lại đây.” Sài Dật vẫy tay kêu. “Tô thái uý phụng mệnh hoàng thượng đặc biệt đến Vân Đô tham gia đại hôn của con và A Hoành, mau tới tạ ơn Tô thái uý.”

Sài Chiêu kéo tay Nhạc Hoành, đi đến chỗ vị mặc triều phục bên cạnh Sài Dật.

“Tô Thái úy cũng đến đây?” Ngô Tá nhíu nhíu mày. “Vừa nãy Vân Tu còn nhắc đến con gái của ông ta, thật sự là không thể nói sau lưng người khác mà.”

Lý Trọng Nguyên đứng sát vào bọn họ, hạ giọng nói: “Sáng sớm hôm nay mới đến Vân Đô, đi thẳng đến Vương phủ, ta và quận chúa cũng giật mình. Thái uý phụng mệnh hoàng thượng đích thân đến Sài gia, xem ra Thiếu Đế cũng chỉ có thể dựa vào vương gia và thiếu chủ thay mình bảo hộ giang sơn xã tắc.”

Vân Tu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Chúng ta đổ máu trên sa trường, chút ân điển này cũng không đủ.”

“Ngươi nhỏ giọng chút” Lý trọng nguyên vội la lên. “Tô Thái úy ở ngay đại sảnh, ngươi còn sợ ông ta không nghe được lời nói hàm hồ của ngươi sao?”

Ông lão mặc triều phục kia chính là thái uý đương triều Tô Thuỵ Thuyên, khuôn mặt gầy yếu không nổi bật gì nhưng lại có đôi mắt sắc bén màu nâu khiến người khác không thể xem thường. Nhưng thị vệ phía sau ông ta lại thu hút mắt người khác… Da hắn ta trắng như bạch ngọc, đôi mắt phượng to tròn sáng như sao, đôi môi hồng nhuận như đoá hoa sớm mai, bộ dáng y như nữ nhân.

Ngô Hữu nuốt nước miếng nói: “Các ngươi nhìn xem tên thị vệ phía sau Tô Thái úy đi, so với quận mã gia còn xinh đẹp hơn … Có đàn ông đẹp kiểu như thế ư?”

Vân Tu nheo mắt nhìn, trừng mắt nhìn nói: “Ngươi nhắc như vậy ta mới để ý, đúng là diện mạo không tối. Vậy thì sao chứ? Một người đàn ông mà thôi, lẽ nào ngươi bị đồng tính? Sao ta không sớm nhận ra nhỉ?”

Ngô Hữu buồn nực quay người không thèm để ý đến hắn, Ngô Tá nhìn nam tử tuấn mỹ kia từ trên xuống dưới, cảm giác có gì đó khác thường, há miệng muốn nói lại thôi.

“Sài Chiêu cùng nội tử ra mắt Tô thái uý.” Sài Chiêu chắp tay cúi người nói.

Nhạc Hoành không nhìn rõ bộ dáng người trước mặt, trước đây mẹ dặn nàng ngày đại hôn không được nói ra tiếng, chỉ được đứng yên, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

“Sài tướng quân khách khí với lão phu rồi.” Tô Thuỵ Thuyên vuốt râu nói nói: “Lão phu chịu sự uỷ thác của hoàng thượng đến Vân Đô tham gia đại hôn của ngài và Nhạc tiểu thư, cũng là vinh hạnh lắm rồi. Vị tân nương này…” Tô Thuỵ Thuyên vươn cổ, nhưng nhìn không ra khuôn mặt dưới khăn voan đỏ. “Chính là Nhạc Hoành ở Thương Châu?”

Nhạc Hoành nghe thấy tên mình, cúi đầu “Vâng” một tiếng. Sài Chiêu biết nàng không tiện mở lời, mỉm cười kéo tay nàng đi từng bước. “Nàng ấy chính là nội tử của Sài Chiêu ta, Nhạc Hoành của Tĩnh quốc công phủ Thương Châu.”