Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Săn Tim Nàng

Chương 153: Ngoại truyện 1- Động lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
10 ngày sau, bên ngoài Ân Gia Bảo tại Tuy Thành.

Biết được cha con Ân Khôn binh bại, hai vị thiếu gia họ Ân đều chết, những người còn lại của Ân Gia Bảo đều tan tác như chim muông rời đi, từ ngoài cửa đến trong sân, đại sảnh Ân Gia Bảo đều vắng tanh, chỉ có tấm biển màu đỏ vẫn còn treo cao, vinh quang như ngày xưa.

Bên bìa rừng, ngôi nhà nhỏ nơi Nhạc Hoành và Thôi Văn ở trước đây bây giờ Hoa Mạn Đà nở rộ, rậm rạp, Nhạc Hoành ngạc nhiên nói: “Ta nhớ … ta và Thôi thúc không có trồng Hoa Mạn Đà ở đây, sao giờ …”

Vân Tu vung roi ngựa lên nói: “Đến đó xem là biết ngay mà.”

Sài Chiêu nhìn bụi hoa chói lọi, giống y như dải hoa trồng bên sông Hoài, khẽ nói: “Trẫm cùng nàng qua đó xem.”

Vân Tu nhảy xuống khỏi ngựa gạt hoa về hai bên lấy lối đi, nhìn thấy phía trước bỗng sững sờ tại chỗ, “Nhìn thấy gì thế, hay là nhớ đám hoa mà ngươi trồng ở cung Trường Nhạc rồi?” Nhạc Hoành vừa trêu ghẹo vừa đến gần Vân Tu nói.

Chỉ một cái liếc mắt, thoáng chốc hai mắt Nhạc Hoành đã đẫm lệ tuôn trào —— “Ngô muội Nhạc Hoành chi mộ”.

—— “Đại ca...”

Sài Chiêu nhìn mỗi một chữ khắc trên bia mộ, tựa như người khắc đã nhập toàn bộ lòng mình vào đó, trong lòng cũng có chút thương xót, khẽ vỗ vai Nhạc Hoành không có nói gì. Thấy Nhạc Hoành ngừng khóc, Sài Chiêu nhỏ giọng an ủi: “Ân Sùng Húc dừng cương trước bờ vực, bị Ân Sùng Quyết làm hại, hắn có công, lỗi cũng không nặng, tấm lòng của hắn trẫm có thể nhìn thấy, tuy rằng người chết không thể sống lại, nhưng nhất định trẫm sẽ đối xử tốt với vợ con hắn. Trẫm sẽ nhận Ân Nghiệp Thành làm con nuôi, kế thừa tước vị Định Quốc hầu, Mục Dung phong làm nhất phẩm phu nhân, Ân Sùng Húc không cần lo lắng cho vợ con. A Hoành nghĩ xem trẫm tính thế đã thoả đáng chưa?”

“Không phải lo lắng cho vợ con, Ân Sùng Húc ở dưới suối vàng cũng sẽ biết ơn hoàng thượng.” Vân Tu mượn lời, “Thỏa đáng, rất thỏa đáng!”

Nhạc Hoành nhìn Sài Chiêu đầy cảm kích, mắt đỏ hoe nói: “Nhưng ta vẫn không thể đem đại ca sống lại mang về … Mục Dung yêu phu quân như mạng, cho dù nàng ta còn nhi tử, nhưng người mà nàng ta yêu từ nhỏ cũng đã âm dương cách biệt …”

Sài Chiêu vẫn nhìn đám Hoa Mạn Đà xanh um, “Đây là số mệnh của Ân Sùng Húc, ai cũng không thay đổi được. Người tốt chưa chắc tất cả đều có kết thúc tốt đẹp, nhưng kẻ xấu nhất định sẽ bị trừng trị.”

Mấy người trầm mặc hồi lâu, Vân Tu gãi đầu ngập ngừng nói: “Hoàng thượng... Ân Sùng Húc có tình ý sâu nặng với hoàng hậu là thật, nhưng hoàng hậu đang rất tốt, nghĩ đi nghĩ lại bia mộ này cứ để đây thì không hay lắm... hay là... để thần sai người đào đi, được không?”

“Không cần.” Nhạc Hoành xoay người nhìn về phía mặt trời lặn nơi chân trời, ánh chiều tà lượn lờ tựa như ảo mộng, “Nhạc Hoành ở Tuy Thành đã chết, cũng sẽ không quay về đây nữa. Cứ để ngôi mộ này nằm đây đi …”

“Hoàng thượng …” Vân Tu lộ vẻ khó xử nói.

“Nghe lời A Hoành đi.” Sài Chiêu thương yêu ôm lấy Nhạc Hoành, “Gió lớn rồi, đêm nay chúng ta sẽ ở lại Ân Gia Bảo.”

Ban đêm, nhân lúc người ta không để ý, Ân Khôn dùng vạt áo khoác treo cổ tự vẫn, ông tình nguyện chết ở nơi mà mình đã tạo ra ánh hào quang khi xưa chứ không muốn chết ở thiên lao Huy Thành như Lý Trọng Nguyên, cả đời không còn thấy được ánh mặt trời.

Sài Chiêu cùng Nhạc Hoành lệnh cho người chôn cất ba cha con họ Ân ở khu mộ tổ của Ân gia tại Tuy Thành, đại quân nghỉ ngơi lấy sức trong ba ngày, rồi dẫn quân về Huy Thành.

10 dặm bên ngoài Huy Thành.

Sài Tịnh cùng văn võ bá quan ra tận 10 dặm bên ngoài cửa thành để nghênh đón Sài Chiêu hồi kinh, dưới tia nắng mai trong sương mù Sài Tịnh đá đá mũi chân, trên mặt khó nén được lo lắng, mỗi khi nhớ đến cái tên mà nàng thầm gọi hơn một tháng nay, l*иg ngực lại có chút hồi hộp, hai gò má cũng có chút nóng lên.

—— “Tới rồi! Hoàng thượng đã trở về!”

Vân Tu cưỡi ngựa đi sau Sài Chiêu, trên mặt vẫn là nụ cười lãng tử, nhưng ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm bóng dáng nữ nhân mà hắn ngày đêm mong nhớ trong đám người.

Nữ tử mặc y phục màu xanh dần dần hiện rõ, hình như nàng gầy đi, hai gò má như là đỏ ửng lên vì ngóng trông chính mình … Vân Tu bỗng cười khúc khích, cúi đầu gãi bờm của Ngọc Tiêu Dao, không dám nhìn ánh mắt Sài Tịnh đang nhìn mình.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Sài Chiêu khẽ vung tay, trầm giọng nói: “Chúng ái khanh bình thân.”

Sài Tịnh mở to mắt nhìn Vân Tu, thấy Vân Tu chỉ lo cúi đầu cười, ho khan nói: “Vân tướng quân thực sự là lập được công lao lớn, thấy bản cung là trưởng công chúa cũng làm như không nhìn thấy.”

Nhạc Hoành và Sài Chiêu nhìn nhau cười, trầm mặc không nói.

Vân Tu ngẩng đầu lên, không chút hoang mang nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vứt cương ngựa đi đến cạnh Sài Tịnh, quỳ xuống đất, lớn tiếng hét, “Mạt tướng Vân Tu, khấu kiến Vĩnh Lạc trưởng công chúa, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Sài Tịnh không ngờ rằng ngay trước mặt mọi người Vân Tu chỉ hành lễ với một mình mình, cũng có chút khó xử, quay mặt đi thấp giọng oán giận nói: “Còn không mau đứng lên, làm trò cười trước mặt bao nhiêu người … Mau đứng lên!”

Vân Tu cũng không vội đứng dậy, ngẩng đầu đón ánh mặt trời, không chút yếu thế mà nhìn thẳng vào mắt hạnh đầy khẩn trương của Sài Tịnh, đầy khí phách nói: “Ngoại trừ hoàng thượng, hoàng hậu, Vân Tu ta chỉ nguyện nghe theo trưởng công chúa mà thôi, trưởng công chúa, nàng vẫn giận ta sao?”

“Mau đứng lên!” Sài Tịnh khẽ dậm chân vội la lên, “Đứng lên nhanh.”

Khoé môi Vân Tu có chút cong lên thoả mãn, đứng dậy cầm cương đưa Ngọc Tiêu Dao cho thị vệ phía sau, đến gần ngựa của Sài Tịnh, vuốt lưng nó cười nói: “Công chúa, hoàng thượng đã nói lần này Vân Tu vào hang cọp lập được công lao không nhỏ, còn hỏi ta nghĩ muốn ban thưởng gì … ta nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng không biết nên nói với hoàng thượng mình muốn gì … bỗng nhiên … bây giờ, ta nghĩ ra rồi.”

Nhạc Hoành ngừng cười nhìn trượng phu, khẽ nói: “Không lẽ nào … Vân Tu định trước mặt tất cả mọi người, cầu xin hoàng thượng là chàng đem Vĩnh Lạc công chúa gả cho hắn chứ?”

“Vân Tu là kẻ to gan không sợ trời không sợ đất, A Hoành khoan hãy nói, chưa chắc hắn có ý định vậy đâu.” Sài Chiêu lo lắng cười nói.

“Nếu thực sự là nói ra thì sao?” Nhạc Hoành trợn mắt lườm Vân Tu vẫn giả ngốc chậm chạm không lên tiếng, “Chàng có đồng ý hay không?”

“Trẫm có lý do gì để không đồng ý sao?” Sài Chiêu khẽ nói: “Nếu Vân Tu dám mở miệng, chuyện gì trẫm cũng đồng ý hết.”

“Vân Tu muốn …” Vân Tu quay lại nhìn dáng vẻ uy nghi của Sài Chiêu, lớn miệng thẳng thắn nói: “Mọi người sao ai cũng nhìn thần vậy? Chẳng qua là thần muốn dắt ngựa cho Vĩnh Lạc công chúa thôi mà ….. chuyện này cũng không được sao?”

Sài Tịnh cắn môi, hai mắt vụt sáng bỗng đọng lại, đầy nén giận ảo não, không đợi Sài Chiêu mở miệng, Sài Tịnh đã đem cương ngựa hung hăng dúi vào tay Vân Tu, quay người lên ngựa, kiêu ngạo nói: “Cương ngựa nắm trong tay rồi, còn không mau dẫn ngựa cho bổn cung.”

Vân Tu đắc ý cười, nắm cương ngựa thong thả bước đi, ánh mặt trời mới mọc chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, Sài Tịnh nhịn không được cúi đầu nhìn, ánh mắt Vân Tu trong veo như hồ nước Thương Sơn, cho dù có trải qua bao nhiêu phong sương, cũng không mất đi vẻ hồn nhiên chân chất ban đầu, trong đáy mắt hắn, Sài Tịnh chỉ có thể nhìn thấy chính mình, không còn gì khác.

Vân Tu bỏ mặc mọi người sau lưng, đi sát vào ngựa, “Sao công chúa không nói gì? Tuy rằng Vân Tu dắt ngựa không thể bằng hoàng thượng, nhưng chắc cũng không quá kém chứ, sao công chúa không khen ta mấy câu?”

Sài Tịnh lấy lại tinh thần, khẽ xuỳ một tiếng, “Chuyện dẫn ngựa này, ngươi cũng đi học hoàng thượng sao?”

Vân Tu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe của Sài Tịnh, khẽ cười nói: “Cả đời hoàng thượng chỉ dắt ngựa cho hoàng hậu, là người quen thuộc nhất với Bạch Long, bây giờ Bạch Long chỉ nghe lời hoàng thượng. Ta nghĩ rồi, trước mắt cũng phải lấy lòng ngựa của công chúa đã … như vậy, có phải công chúa cũng sẽ vui hơn đúng không?”

“Ngươi đã từng dắt ngựa cho người khác sao?” Sài Tịnh bỗng hỏi.

“Không có.” Vân Tu nói như chém sắt, “Công chúa là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng. Nếu công chúa nguyện ý, cả đời này, Vân Tu đều ở bên cạnh người, cho dù, là dắt ngựa cả đời cũng được.”

Viền mắt Sài Tịnh nóng lên, mũi chua xót nói không ra lời, Vân Tu thấy Sài Tịnh như là đáp lại mình, cúi đầu chần chờ nói: “Mầm hoa ở Trường Nhạc cung … có phải công chúa đã cho người diệt trừ tận gốc không?”

Sài Tịnh cắn môi nói: “Tự đi mà xem, bản cung không có để ý chuyện đó.”

Trong lòng Vân Tu có chút vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn nhiều, “Được rồi, công chúa không để ý, tức là cũng không sai người bỏ đi. Hạt hoa vẫn ở trong đất, thì nhất định vẫn còn hy vọng sẽ nảy mầm vươn khỏi mặt đất, có phải không?”

“Đúng là ngốc.” Sài Tịnh nghẹn ngào mắng, “Đúng là kẻ ngốc …”

Sài Chiêu và Nhạc Hoành nhìn bóng lưng Vân Tu, trong lòng cũng vui mừng cười tươi, Nhạc Hoành xoa tay Sài Chiêu nói: “Trong thiên hạ này, chỉ có đem công chúa giao cho Vân Tu thì chàng mới có thể thực sự yên tâm được. Ta thấy trưởng công chúa cũng đã dần quên chuyện nàng và Lý Trọng Nguyên mà mở lòng trở lại rồi, đúng là chuyện tốt. tuy Vân Tu xuất thân hàn vi, nhưng hắn lại lập được công lao hiển hách, trung thành tận tuỵ, sau này chàng phong vương cho hắn, thì ở bên cạnh trưởng công chúa chắc cũng không có ai xì xào bàn tán gì đâu.”

“Trẫm biết.” Sài Chiêu như đang nghĩ ngợi, “Nhưng quan trọng là nhân vật chính phải cam tâm tình nguyện mới được.”

Nh cười xấu xa nói: “Ta và chàng đánh cược đi, ta cược chuyện này tất thành.”

“A Hoành tinh ranh lại nhìn ra gì thế?” Sài Chiêu hứng thú nói: “Nói cho trẫm nghe xem.”

Nhạc Hoành nháy mắt không nhìn y, khoé miệng nghịch ngợm cười khiến trái tim Sài Chiêu nóng lên.

Trường Nhạc cung.

Bên ngoài Trường Nhạc cung, Sài Tịnh xoay người xuống ngựa, đi thẳng qua cánh cửa, thấy Vân Tu phía sau không đi lên, nhíu mày, xoay người nói: “Sao rồi, đưa đến đây coi như là công đức viên mãn rồi? Hay là không dám vào?”

Vân Tu day day mũi, ngập ngừng nói: “Chẳng qua là lâu quá chưa đến Trường Nhạc cung … làm gì có chuyện không dám vào? Núi đao biển lửa Vân Tu đây còn không sợ.” Vừa nói Vân Tu kiêu ngạo lấy hết dũng khí bước qua cánh cửa, chợt thấy toàn bộ nha hoàn trong cung Trường Nhạc mặc y phục màu hồng đứng trong sân đều nhìn Vân Tu che miệng cười lén.

Vân Tu đỏ mặt, thấy nơi trồng hoa Mạn Đà bị đám nha hoàn này che khuất, thoạt đầu không nhìn thấy gì hết. Vân Tu gãi đầu đến gần bức tường người, thở dài mềm giọng nói: “Mấy cô nương tốt đang muốn đùa ta phải không? Thôi nể mặt tản ra để Vân Tu ta nhìn qua một cái được không? Nếu là chúng nó bị mấy cô đào bỏ đi rồi thì cũng nhanh nói cho ta biết …”

“Đúng là nô tỳ muốn đem hạt hoa Mạn Đà đào hết lên vứt đi thật …” Nha hoàn cầm đầu cười khúc khích nói: “Thế nhưng …”

“Khụ …” Sài Tịnh đứng đầu sân khẽ ho khan một tiếng, cúi đầu quát, “Lớn mật, lắm lời!”

Nha hoàn kia vội vàng im lặng, cụp mi không dám đùa Vân Tu nữa. Vân Tu thì đang vội, Sài Tịnh lại thong thả đến gần, dịu dàng quát nói: “Lúc trước bản cung còn tưởng rằng, Hoa Mạn Đà sinh trưởng ở miền Nam, không thể chống chọi được băng hàn ở Huy Thành, nhưng bản cung không ngờ rằng, tuy Mạn Đà mảnh mai yếu ớt, nhưng rễ cây lại cứng cỏi không gì sánh được, tưởng bị thời gian bỏ quên, nhưng không đễ …. Nó sinh sôi ở cung Trường Nhạc, còn thật sự … nở hoa …”

“Công chúa...” đáy lòng Vân Tu dâng trào, miệng khẽ run run gọi.

Sài Tịnh ý bảo hắn không cần nói nữa, giơ tay lệnh cho đám nha hoàn tản ra một bên. Đám nha hoàn thuận theo rời đi, trước mắt không còn gì che khuất, nhưng Vân Tu lại cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn.

Hắn sợ, bỗng nhiên hắn sợ, sợ bị choáng ngợp bởi tất cả, những đoá hoa nở rộ kia vốn là hy vọng xa vời của hắn, nhưng một khi chúng hiện ra trước mắt, Vân Tu lại sợ rằng, mình sẽ làm chúng bị thương …

Sài Tịnh vui mừng ngắm những đoá hoa Mạn Đà sáng lạn như ráng chiều, ngón tay yêu quý vuốt ve cánh hoa mềm mại, cúi người ngửi mùi hương thoang thoảng, nở nụ cười thoả mãn.

Thấy Vân Tu kinh ngạc vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt anh tuấn đè nén run rẩy, Sài Tịnh khẽ động đầu ngón tay, bẻ một cành Mạn Đà đẹp nhất, phất qua gò má như ngọc của mình, đưa tới ay Vân Tu.

Vân Tu ngượng ngùng nâng tầm mắt, ngón tay chạm vào cánh hoa Mạn Đà mềm mại trong tay Sài Tịnh, bỗng nhiên cười nhạo mình nhát gan, hắn đã từng cho rằng mình không sợ trời không sợ đất, hắn hào phóng cố chấp ra vào cung của Trưởng công chúa, hắn nóng lòng dựa vào cửa phòng Sài Tịnh nghiêng tai lắng nghe tiếng tim nàng, hắn cho rằng mình chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng hắn lại không dám, không dám nhận đoá hoa Mạn Đà đã đưa tới bên tay mình.

—— “Thật là xinh đẹp...” Vân Tu si ngốc nói nhỏ, “Không ngờ là thật sự... Ở miền Bắc cũng có thể nở rộ.”

“Vân tướng quân...” Mấy tiểu nha hoàn nhẹ nhàng dậm chân nháy mắt với Vân Tu.

Vân Tu hít mũi một cái, khuôn mặt ửng đỏ như lửa lan tràn đến toàn cơ thể, chợt nuốt nuốt yết hầu, giơ tay cầm lấy cành hoa Mạn Đà trong tay Sài Tịnh nắm chặt lấy, thở gấp nói: “Ta trồng, liền là của ta! Là của ta!”

Sài Tịnh ngừng cười, quay người nhìn những đoá hoa còn lại: “Hoa cỏ sinh sôi không ngừng, chỉ cần có thể sống một lần, đời đời kiếp kiếp nó sẽ bên cạnh chúng ta.”

“Ta cũng ở bên chúng cả đời, chăm sóc chúng.” Vân Tu lại nổi tính trẻ con, tiến lên chắn giữa Sài Tịnh và hàng hoa Mạn Đà, nghẹn ngào nói: “Công chúa, người có đồng ý không?”

Sài Tịnh mỉm cười, cúi đầu, hồi lâu không lên tiếng.

Vân Tu thấy vậy, giơ tay cầm lấy tay Sài Tịnh, nhưng lại không dám lung tung vì sợ nàng đau lòng, chỉ có thể khẽ vuốt ve, khẽ giọng thử thăm dò, “Ta xuất thân hàn vi, từ nhỏ ai cũng bảo ta thô lỗ ương ngạnh, Vân Tu ta từ lúc hiểu chuyện đã không được dạy dỗ nhiều, một chút lễ nghĩa cũng lười học … trước đây vì muốn thoải mái lên không muốn gò bó chính mình, hoàng thượng bảo ta làm gì, ta liền đi làm cái đó, nửa chức vị quan tước ta đều không để vào mắt. Để có thể bên cạnh công chúa, Vân Tu không thể là kẻ lãng tử như trước kia nữa, hoàng thượng kêu ta kiến công lập nghiệp cũng là muốn cho ta vinh quang, có chút thể diện mà xứng đôi với trưởng công chúa …. Cuối cùng ta cũng không phải kẻ vô dụng, còn có thể mang cái mạng này về gặp hoàng thượng và trưởng công chúa. Mạng của Vân Tu, có thể vì hoàng thượng trấn thủ giang sơn Đại Chu, nhưng chỉ cần trưởng công chúa nói một tiếng, Vân Tu tình nguyện …” Vân Tu lảm nhảm nói rất nhiều, cũng không để ý đến ánh mắt Sài Tịnh nhìn mình lúc này như thế nào, chỉ đơn giản là quyết tâm đem tất cả tâm tư cất giấu trong lòng nói ra hết một lần.

“Chỉ cần trưởng công chúa nói một tiếng, Vân Tu tình nguyện … chăm sóc người cả đời”

“Vân tướng quân lập đại công trở về, vương tước địa vị không muốn đi lĩnh sao?” Một nha hoàn nhanh miệng hỏi.

“Không cần.” Vân Tu không chút do dự nói, “Chức vị dính vào chỉ thêm phiền phức, ta không thích. Công chúa nhà ngươi muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.”

Thấy Sài Tịnh vẫn không lên tiếng, Vân Tu có chút khẩn trương, chần chờ buông tay Sài Tịnh ra, ngay một khắc khi cánh tay Sài Tịnh thong thả rũ xuống, Vân Tu lại vội nắm lấy, trán nổi đầy gân xanh, như là không có ý định buông ra nữa.

“Công chúa hái hoa Mạn Đà đưa cho ta, là đã nguyện ý cho ta cơ hội.” Vân Tu không đếm xỉa gì nói, “Đúng không?”

“Đúng …” Sài Tịnh không có rút tay ra, mắt hạnh nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của Vân Tu, ánh mắt nhìn nhau, hai trái tim mềm mại giằng co, “Chàng có nguyện ý đưa ta đi đến một nơi khác không?”

—— “Nơi khác...?”
« Chương TrướcChương Tiếp »