Chương 1: Không bao giờ khá lên được

Ngụy Sở Đồng hai tay ôm chặt bụng, khó khăn trèo xuống giường.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào khiến khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt hơn.

Tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, là Cố Thần Trì.

Ngụy Sở Đồng không biết lấy sức từ đâu mà nắm chặt tay nắm cửa mở cửa ra.

“Thần Trì” Gọi tên anh gần như tiêu hao hết sức lực của cô.

Thần Trì dừng bước, quay đầu lại và nhìn người phụ nữ ăn mặc mỏng manh với ánh mắt thờ ơ.

“Anh về rồi, ăn cơm chưa?” Giọng nói của cô mang theo cảm giác nịnh nọt.Trong đôi mắt xinh đẹp ấy có một tia sáng lóe lên.

Thần Trì lạnh lùng nhìn, quay người rời đi.

Bị anh như vậy, tim Ngụy Sở Đồng đau như bị đâm.

Ngụy Sở Đồng đuổi kịp nắm lấy tay áo hắn, môi cô bị cắn đến chảy máu, bụng đau nhói khiến cô gần như không thở được.

“Buông ra!”

Cố Thần Trì trong mắt tràn đầy địch ý.

Ngụy Sở Đồng nới lỏng ngón tay, chỉ dám chộp lấy một góc áo nhỏ.

“Thần Trì, em đau…” Giọng cô run run,

“Đã muộn rồi, anh đưa em đến bệnh viện được không?” Nếu là ban ngày, cô sẽ không quấy rầy anh.

“Đau ở đâu?”

Cố Thần Trì xoay người, nhìn chằm chằm nàng.

“Dạ dày.” Trán cô đổ mồ hôi lạnh.

Thần Trì cúi đầu, liếc nhìn bàn tay đang che bụng của cô, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Cô Ngụy, màn biểu diễn của cô thật sự càng ngày càng chân thực rồi, cô luyện tập bao lâu rồi?"

Anh giơ tay kéo ống tay áo ra khỏi tay cô.

Anh giơ tay nhéo cằm cô, "Từ ngày cô phản bội tôi,tôi Cố Thần Trì thề cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, trừ phi..."

Thần Trì nở một nụ cười tàn nhẫn, "Cô chết."

Máu trong người Ngụy Sở Đồng lúc này như ngừng chảy, cô không khỏi run rẩy, nhưng Cố Thần Trì không nhìn cô nữa, đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Ngụy Sở Đồng quỳ rạp xuống đất đau như bị dao cứa vào bụng.

Cô run rẩy lấy điện thoại di động ra và bấm số 120.

Nghe thấy tiếng xe cứu thương rời đi, vẻ mặt Thần Trì lạnh lùng, Sở Đồng luôn dùng mọi cách để đạt được mục đích của mình.

Đây chỉ là một vở kịch khác mà cô ấy muốn ở lại nhà họ Cố, dù sao thì nhà họ Ngụy cũng sắp phá sản. Một người phụ nữ như cô làm sao có thể cho phép mình sống một cuộc sống khó khăn khi nhìn thấy anh ta sa sút rồi quay sang người khác.

Sở Đồng bắt taxi đến bệnh viện nơi Phương Vân Hành làm việc. Phương Vân Hành nhận được cuộc gọi của cô và đi đến đón cô tại bệnh viện

...

Ngụy Sở Đồng đang ngồi trên băng ghế trong bệnh viện với kết quả khám bệnh, ánh mắt cô nhẹ rơi trên bức tường trắng.

Kết quả xét nghiệm được đưa ra, và cô ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Ngụy Sở Đồng hốc mắt đỏ hoe, nhìn cô cười cười.

“Vân Hành.” Cô siết chặt tờ báo cáo kết quả kiểm tra, “Kết quả kiểm tra của tôi hiện ra, bác sĩ nói tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Phương Vân Hành sắc mặt thay đổi.

Chóp mũi của cô ấy đau nhức, cô ấy nhìn Sở Đồng với ánh mắt cầu xin, "Hãy kiểm tra lại xem”

Vân Hành là bác sĩ chuyên khoa tiêu hoá

Cô đẩy Nguỵ Đồng vào phòng khám lại kết quả vẫn như vậy :”Ung thư dạ dày”

“Ung thư.” Nước mắt Ngụy Sở Đồng rơi xuống, “Đây là ung thư.”

Căn bệnh của cô ấy cũng giống như cuộc hôn nhân của cô ấy với Cố Thần Trì không bao giờ khá lên được.