Chương 3: Mỹ nam nhị ca
Mẫu thân nói Vấn Nhã bệnh nặng mới tỉnh, lấy cớ cần nghỉ ngơi, hừng hực đem phụ mẫu đuổi đi, bởi vì nàng đến với quốc gia lớn này, cả phủ Thừa tướng tình huống là hoàn toàn không biết gì cả, vì tránh cho người khác có thể xem nàng như là người bị bệnh thần kinh, hay là trước làm cho Tiểu Văn bù lại cho nàng chút thông tin, dù sao đêm dài chậm rãi cũng chả biết làm gì, cho nên nàng phân phó Tiểu Văn lo mà pha trà ngon, tựa vào đầu giường nhàn nhã bắt đầu học bù …
Đầu thu nên cả buổi tối hơi có mát mẻ chút, trong phòng Vấn Nhã có một ngọn đèn lặng yên đốt lên, vẫn liên tục đến đêm khuya.
Vấn Nhã từ trong miệng Tiểu Văn đại khái biết được:
Thừa tướng Nam Cung Khải hai mươi năm trước đồng thời cưới hai vị phu nhân Liễu Tình cùng Liễu Vân.
Tình phu nhân vì Nam Cung Khải sinh ra đại công tử Nam Cung Thanh Vân cùng nhị công tử Nam Cung Vấn Thiên, đại công tử Nam Cung Thanh Vân năm nay 19 tuổi, ở Lại bộ nhậm chức, công tác cần cù và thật thà, làm người chính trực. Người một lòng chỉ tập trung vào công việc, cho nên đến nay chưa lập gia đình, nhưng điều này làʍ t̠ìиɦ phu nhân lo lắng. Lấy cớ là nam nhi chí ở bốn phương, nên trước phải lập nghiệp rồi sau đó thành gia.
Mà nhị công tử Nam Cung Vấn Thiên năm nay 17 tuổi, người từ nhỏ thân thể yếu nhược nhiều bệnh, lúc năm tuổi đã bái Vân thượng lão nhân làm sư phụ, ở Thâm Uyên cốc vẫn đợi đến lúc 15 tuổi mới được về đến nhà.
Mười năm kiếp sống thâm cốc, khiến hắn làm người tùy tâm sở dục008, làm việc toàn bộ bằng tự bản thân, võ công lại xuất thần nhập hóa, nhưng hắn cũng không phải kỳ nhân. Trở về trong hai năm, trừ bỏ vừa trở về năm ấy liền tiến cung gặp Hoàng Thượng, vẫn nhàn rỗi, có khi lại thần thần bí bí , tất cả mọi người không biết hắn đang làm gì cả.
Mà ngoài dự đoán của mọi người, vị Nhị thiếu gia này rất quý tiểu muội bảo bối Nam Cung Vấn Nhã của hắn, quả thực đến cầu tất sẽ đáp ứng. Thừa tướng nhìn hắn vô tâm với quan trường, cũng tùy ý hắn đi .
Vân phu nhân cho tới nay thân thể bệnh không ngừng, Thừa tướng yêu thương nàng, cho nên muốn nàng dưỡng tốt thân thể, bởi vậy mới chậm sinh vài năm. Sinh hạ Vấn Nhã xong không muốn cho nàng cực khổ.
Vấn Nhã mới trước đây luôn luôn nhu thuận, ở nhà học tập cầm kỳ thư họa, cũng không biết nguyên nhân gì, một lần năm mười hai tuổi ấy xuất phủ du ngoạn, sau đó trở về liền trở nên lạnh như băng, không thích nói chuyện, trở thành thật sự già dặn hơn.
( Nhưng thật ra là bởi vì lần đó bạn cùng lứa tuổi đều nói nàng mới bảy tám tuổi, đáng hận nhất là nàng liếc mắt một cái nhìn trúng liền thích đương kim Tam Vương gia nhưng hắn lại gọi nàng tiểu oa nhi, còn nhéo mặt của nàng. Sau lần đó hồi phủ Vấn Nhã nhìn gương hồi lâu, cuối cùng cầm lấy ly trà đem gương đồng nện đến nát bươm. Từ đó về sau nàng cực lực cố gắng biến bản thân thành già đi, nhưng trời không theo ý nguyện của nàng, nhìn dáng người làm nàng càng ngày càng tức giận, cả khuôn mặt vẫn là mặt oa oa. Có đôi khi nhìn bộ dạng mặt tiểu oa nhi nàng phẫn thành già, mọi người muốn cười lại không dám cười, Vấn Nhã sau khi thấy thì càng bất hòa ngôn ngữ với người khác hơn. . . )
Vấn Thiên sau khi trở về nhìn thấy Vấn Nhã, liền đoán được vấn đề ở đâu ra, vì không để cho muội muội siêu cấp đáng yêu của hắn trở nên quái gở khó xử, cho nên đi chọc nàng, còn đem các loại mới mẻ bên ngoài vui vẻ mà dạy cho nàng, cửu nhi cửu chi009 , cô muội muội này cũng không bài xích người ca ca này.
Một lần Vấn Nhã bắt gặp ca ca của nàng có võ công cao siêu kia, mà bắt đầu quấn quít lấy Vấn Thiên để học võ công, Vấn Thiên cũng nghĩ đến vì tránh cho một nữ hài về sau gặp phải chuyện nguy hiểm, nên cũng đành toan tính.
Dưới dự dạy dỗ nghiêm khắc, Vấn Nhã mặc dù không có nội lực gì, nhưng khinh công của nàng cùng điểm huyệt trình độ đều đã đứng hàng võ lâm cao thủ. Trừ bỏ người ngoài Tướng phủ, không có người nào biết cái thiên kim Thừa tướng này mới nhìn qua mười bốn tuổi nhưng lại biết võ công đâu.
Mà Tiền Hân quốc trên phiến đại lục này là quốc gia cường đại nhất, còn có Hậu Dực Quốc, Tả Thành Quốc, Hữu Lâm Quốc khác nữa. Tam quốc khác dựa vào Tiền Hân Quốc, hàng năm đều phải vào triều tiến cống. Ở mặt ngoài tứ quốc sống chung hòa bình, hơn hai trăm năm đều bình an vô sự.
Tiền Hân Quốc Hoàng Thượng Quân Nghị Thiên năm mười tám tuổi lên ngôi, Tả Thừa tướng Nam Cung Khải cùng Hữu Thừa tướng Tiền Vô Ngân phụ tá ( Vấn Nhã nghe đến cái tên này liền cười toét miệng, họ Tiền lại không bạc, ha ha, tên này lấy được thực hay nha 010 ), coi như quốc thái dân an. Trong triều lợi thế vốn có chút phân tán, cũng dần dần ở Quân Nghị Thiên cường thế dưới cổ tay chậm rãi thu lại. Quân Nghị Thiên tuổi nhỏ khí thịnh, dã tâm bừng bừng, rất có ý muốn diệt tam quốc, xu thế thống nhất thiên hạ.
Cả đêm bù lại không làm cho Vấn Nhã mệt mỏi, nàng thật sự là rất hưng phấn, thiếu chút nữa sẽ bắt chước sói kêu, nhưng trong lòng muốn bản thân tĩnh táo một chút, vừa mới đến, đừng để người bên ngoài tưởng kẻ điên chứ, kiềm chế, kiềm chế, nhẫn nại, nhẫn nại!
Trời vừa sáng nàng đã một phát lăn lông lốc đứng lên, sờ sờ đầu, như thế nào cũng không cảm thấy đau, tinh thần không tệ, đã nghĩ ngợi muốn đi bộ rồi, tuy rằng xem qua không ít tiểu thuyết xuyên không, nhưng vẫn tận mắt thích thấy mới thật sướиɠ. . . . . .
Tiểu Văn nghe được trong phòng tiểu thư có động tĩnh, ngáp một cái tiến vào hầu hạ, vừa thấy tiểu thư giống con khỉ đang ở trên giường vui vẻ, thiếu chút nữa đem cằm rớt ra rồi.
‘ tiểu thư nhất định là điên rồi. ’
Tiểu Văn miệng nói thầm một tiếng.
Vấn Nhã vừa thấy Tiểu Văn tiến vào hầu hạ, nàng có chút ngượng ngùng, dù sao tối hôm qua người ta bồi nàng đến đêm khuya, bất quá nghĩ thì nghĩ, nàng cũng không nhiều hảo tâm đến như vậy, nàng nha, khẩn cấp muốn ra ngoài đi thăm phủ Thừa tướng đó à.
Chỉ thấy Tiểu Văn mở tủ quần áo ra, Vấn Nhã vừa thấy liền choáng váng, tất cả quần áo không phải màu xám lại nâu, ngẫm lại nhìn qua tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi mặc quần áo này có vẻ trông giống người lớn lắm, ba đường hắc tuyến trên não Vấn Nhã chảy xuống. .
Tất cả đều lật ra một lần, đành phải trước hết mặc y kiện váy dài màu xanh nhạt, phi thường bảo thủ.
Vấn Nhã mặc làm sao như thế nào cũng không được tự nhiên, hóa ra cổ đại không có quấn ngực, tuy nói mặc cái yếm, nhưng vẫn cảm giác trống rỗng, chưa thích ứng được.
Vấn Nhã nghĩ bộ dạng đi xuống vậy, bộ ngực no đủ xinh đẹp như vậy không lâu về sau sẽ có nguy cơ chảy xệ hay không, nhất định phải đi chế mấy bộ bikini mới được.
Vấn Nhã kêu Tiểu Văn dựa theo yêu cầu của nàng búi tóc lên một ít giống dạng công chúa, chen vào một cây ngọc trâm màu xanh nhạt, hai tóc mai giữ lưu lại một dúm nho nhỏ, tóc dài đen thùi đằng sau thẳng tới eo, phối hợp với hình dáng người chữ S ma quỷ như vậy, nhìn kỹ thật là có điểm xinh đẹp quyến rũ, trừ bỏ gương mặt oa nhi này.
Không hỏi qua Vấn Nhã nhưng tâm đã tương đương hài lòng, bởi vì nàng tính toán dáng người động lòng có thể dùng đến để quyến rũ mỹ nam, mặt oa nhi dùng để giả trang vô tội.
Hắc hắc hắc, Vấn Nhã vừa toan tính không khỏi phát ra tiếng cười gian trá, sau khi Tiểu Văn nghe được, lại nhất định tiểu thư không phải điên rồi, cũng là trúng tà rồi, người như thế nào mất trí nhớ lại hóa ra kém nhiều như vậy đây.
Kế tiếp cho tới trưa, Vấn Nhã rất nhanh liền thân quen Tướng phủ lớn đến không tính được này, trừ bỏ Vấn Nhã ở ‘Nhã lâu ’, vây quanh trung gian có hồ nước núi giả, còn có ‘Chuyện lâu’, ‘Vân lâu ’‘Thanh Vân lâu’, ‘Vấn Thiên lâu ’ cùng mấy tòa lâu còn không có người ở. Mỗi tòa lâu tựa như tiểu biệt thự hiện đại, vào là chỗ ở của hạ nhân. Lâu lớn nhất là cách đại môn gần nhất, lầu chính là ‘Thân Khải lâu ’, chắc hẳn hết thảy phủ Thừa tướng đều phải hoạt động tiến hành ở lầu chính.
Vấn Nhã xác định nàng ở nhà sẽ không lạc đường dưới mọi tình huống, bỏ lại Tiểu Văn, một mình tới đến ‘ Vấn Thiên lâu ’, nghe Tiểu Văn nói ngày hôm qua đến sau nửa đêm, lão gia mới đem Nhị thiếu gia thả ra.
Vấn Nhã rất muốn nhìn xem vị nhị ca yêu thương này của nàng là một nhân vật như thế nào, thật hưng phấn đẩy cửa ra vọt đi vào. Miệng còn la hét:
“Nhị ca, tiểu muội tới thăm huynh.”
Người Vấn Thiên quỳ hai ngày, hơn nữa tối hôm qua nửa đêm mới lên giường, mệt mỏi đến toàn thân đau nhức, lúc này còn nằm ở trên giường không đứng dậy được.
Cho nên Vấn Nhã vào phòng chỉ thấy một soái ca thanh tú, mắt nước mông lung, một tay chống giường, một tay chống mắt đang ngủ, giật mình đứng dậy nhìn nàng. Tóc dài đen sẫm cùng áo khoác mỏng ngắn tay xỏa xuống, nới rộng trung màu trắng khiến cho ngực lộ ra một mảng cảnh xuân lớn.
“Tiểu muội, muội sinh bệnh như thế nào còn vào nơi này thăm nhị ca sao, nhị ca không có việc gì, muội mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Vấn Nhã nhìn thấy trường hợp phát lửa này, nhất thời cảm giác trên thân nóng máu, căn bản không nghe thấy Vấn Thiên nói cái gì, chỉ mắt chữ A miệng chữ O nhìn tấm thân tốt đẹp này, hoàn toàn không kịp phản ứng. . .
Vấn Thiên vừa thấy trong mắt to Vấn Nhã có đạo lục quang kia, cúi đầu lại thấy mới biết bản thân lộ cảnh xuân ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên, nhanh kéo quần áo lên, ngồi dậy, trong miệng hô:
“Tiểu muội!”
“A, khụ khụ khụ”
Vấn Nhã lúng túng hắng giọng, chà xát tay nhỏ bé hướng bên giường đi đến, quả thực một bộ dáng sói mà, chỉ kém không chảy nước miếng nữa thôi.
Trong lòng còn nghĩ .
‘Nam nhân này thật đúng là mỹ nam, so với Nhạc Nhạc ta gợi cảm hơn nhiều, biết ta cũng không thể được nhúng chàm, hắc hắc. . . Phi, muốn đi đâu vậy, hắn chính là nhị ca của mình mà, có liên hệ máu mủ, như thế nào muốn lσạи ɭυâи sao, cẩn thận sinh ra quái thai.’
Nghĩ đến đây, Vấn Nhã không khỏi rùng mình một cái. Đầu nhất thời thanh tỉnh.
Đáng tiếc sau một giây giác ngộ đó, sắc tâm lại lên .
‘Quản khỉ gió gì hắn có phải ca ca hay không, mê người như vậy, nhìn một tí cũng không đủ đi ’.
Một giây sau, sắc nữ đã muốn ngồi ở bên giường, hai ma trảo lại không ngừng lôi kéo mỹ nam xoa bóp đông, xoa bóp tây.
‘ Làn da thật tốt, cùng giống như ý nghĩ của mình. ’
Trên mặt còn giả bộ có một bộ dạng đáng thương:
“Nhị ca, đều là muội hại huynh, phụ thân hơi quá đáng, như thế nào cho huynh quỳ hai ngày, đầu gối đau không, để cho muội xem.”
Vấn Nhã nói xong cũng vội vàng vung chăn lên, ma trảo mò đi vào. . .
Vấn Thiên cả kinh, một bàn tay chụp nhanh bắt lấy ma trảo đáng yêu kia đang chuẩn bị hành hung, tay kia thì nắn vuốt chăn, lớn tiếng nói:
“Tiểu muội, muội làm gì, huynh không sao, muội trưởng thành rồi, không thể làm loại động tác thô lỗ này được! Bị người thấy ảnh hưởng không tốt!”
Trong lòng Vấn Thiên lại giật mình vạn phần, tiểu muội trước kia chưa bao giờ từng như thế cùng hắn động tay động chân. Nhìn kỹ Vấn Nhã một chút, phát hiện hôm nay cho rằng Vấn Nhã so với lúc trước nhẹ nhàng khoan khoái động lòng người hơn, trên mặt mắt to béo đô đô nhanh chớp chớp loạn chuyển, cứ vậy mà làm người linh động hơn rất nhiều, không giống lúc trước nhìn qua liền lạnh như băng, không khí trầm lặng nữa.
“Ca, huynh nói cái gì đó, muội muội quan tâm ca ca của mình một chút cũng không được sao, cái thế giới gì thế này.”
Vấn Nhã quyết liệt nhếch lên miệng nhỏ vô tội của nàng mà nói.
“Nhị ca, ngày hôm qua muội tỉnh lại đã không nhớ rõ rất nhiều chuyện rồi, muội đã quên chính mình trước kia là có bộ dáng gì nữa, bất quá muội nhớ rõ nhị ca hiểu muội nhất.”
Tâm Vấn Nhã kỳ thật đã muốn cười ngất trời rồi, nàng căn bản không nhớ rõ ca ca này, nhưng dù sao là mỹ nam, lại thương nàng, cho nên mới bắt đầu diễn trò thân thiết, làm tốt về sau còn phải dùng tới ca ca này nữa nha.
Không, phải nói lập tức phải dùng tới chứ, bởi vì Vấn Nhã đã tính toán muốn xuất phủ nhìn một cái rồi. Vị soái ca này tốt nhất là làm bạn cùng bảo tiêu của nàng, hắc hắc. . .
Vấn Thiên hiển nhiên đã biết chuyện muội muội mất trí nhớ, trong lòng không khỏi có điểm áy náy, dù sao hắn làm hại muội muội ra cái dạng này, nhưng hắn không nghĩ tới là, mất trí nhớ như thế nào mà ngay cả tính cách đều thay đổi hết, còn biến hóa lớn như vậy. Ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên nóng bỏng hơn, ánh mắt giống xem hắn là tình lang ấy. A, nghĩ đi đâu rồi, muội muội hắn làm sao có thể được, khẳng định nhìn lầm rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội đáng yêu như vậy, Vấn Thiên không biết đây là tốt hay là xấu, nhưng có thể khẳng định là hắn còn có thể yêu thương muội muội duy nhất này.
Ngay trước mắt về tuổi Vấn Nhã đã tròn mười sáu tuổi, nên chuyện ‘đàm hôn luận gả’ mà nói, đương triều rất nhiều phụ tá đều muốn thú vị thiên kim Thừa tướng này đối với họ chỉ có lợi, không có hại.. Trong nhà cửa cũng nhanh bị bà mối san bằng hết rồi, hắn nhất định phải bảo vệ muội muội gả một phu quân mà chính nàng thích mới tốt.
Nghĩ đến đây, Vấn Thiên không khỏi thở dài một tiếng.
“Ca ca, huynh làm sao vậy, không thích muội muội như bây giờ sao? Muội cái gì cũng không nhớ rõ rồi, muội không biết muội muội trong mắt ca ca là thế nào, muội muội làm cho ca ca thất vọng rồi sao? Ca ca không cần muội muội sao?”
Vấn Nhã đương nhiên biết Vấn Thiên đang suy nghĩ gì, lập tức chớp chớp đôi mắt to của nàng, hơi nước lập tức tràn đầy hốc mắt, vừa nói vừa khóc thút thít.
Vấn Thiên quả nhiên không làm cho Vấn Nhã thất vọng, nhìn thấy muội muội tiểu khóc thương tâm, tâm lập tức đau, chỉ thấy hắn khẩn trương nói:
“Đừng khóc nha, tiểu muội, nhị ca không tốt, hại muội mất trí nhớ còn lớn tiếng nói với muội, là huynh không đúng, muội đừng khóc đừng khóc mà, nhị ca cái gì cũng đáp ứng muội.”
Tiếp theo tay chân luống cuống giúp Vấn Nhã lau nước mắt.
Vấn Nhã nhìn bộ dạng hắn ngốc thế kia, lập tức nín khóc mỉm cười. Trong lòng nghĩ .
‘ Xong, thu phục được rồi, ta liền không tin trị không được ngươi, tiểu dạng011, hắc hắc. . . ’
“Ca ca, muội mất trí nhớ sau đều không nhớ rõ võ công, huynh có thể sẽ dạy lại cho muội ư. Còn có, ca ca, muội muốn xuất phủ mua ít đồ, huynh theo giúp muội đi được không, muội sợ đi lạc lắm.”
Vấn Nhã không biết kỳ thật nữ tử bình thường chưa gả cũng sẽ không một mình mà xuất môn, huống chi nàng là thiên kim Tả Thừa tướng. Cho nên kỳ thật Vấn Nhã từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ năm mười hai tuổi ấy bởi vì tò mò cùng đại ca một lần đi ra ngoài, sau đó vẫn chưa từng xuất môn qua, cũng bởi vậy cầm kỳ thư họa của nàng không chỗ nào không tinh thông. Trong mắt người ngoài là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất phần đông người tới cửa cầu thân.
Vấn Thiên nhìn muội muội cơ hồ hoàn toàn xa lạ này, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần, bất quá thấy nàng khôi phục lại bộ dáng như bạn cùng lứa tuổi kia… Sáng sủa, cũng cảm thấy vui mừng.
So với cái tiểu muội lạnh như băng kia, hắn vẫn cảm thấy muội muội này có tình vị hơn, hắn phải cùng cô muội muội này nói chuyện mới được, đừng làm cho nàng làm ra cái hành động đồi phong bại tục gì. . .
Vấn Nhã đang mặt dày mày dạn mãnh liệt tiến công, Vấn Thiên rốt cục đã đáp ứng hai ngày nữa mang nàng xuất phủ.
Cơ hội này, Vấn Nhã mừng rỡ giống như tiểu hồ điệp, ở trong vườn hoa nhảy tới nhảy lui, tiếng cười như chuông bạc bay tới từng góc trong phủ, đem bọn hạ nhân trong phủ cả kinh, người người đều bị đơ như cây cơ mà đứng hình tại chỗ. Nghĩ đến tiểu thư này bệnh nặng một hồi sau, lại đổi tính rồi.
Vấn Nhã lại phát huy miệng lưỡi tam tấc không nát của nàng, đem mỗi người trong phủ đều dỗ thành phục mới thôi. Ngay cả phụ thân nàng, hai vị phu nhân cùng đại ca cũng bắt đầu thích ứng với chuyển biến của nàng.
Hai ngày này nàng lại chăm học võ công, đào móc trí nhớ nguyên chủ của thân xác này ra. Quan niệm ở bên trong Vấn Nhã, đến cổ đại quan trọng nhất là muốn có võ công, hắc hắc, phương tiện nàng chú tâm qua thì không cho con mồi nào chạy.
Wow ken két két. . .
Nha, trạm cổ đại đầu tiên bị thu phục!