Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Săn Mã Giảm Giá Lụm Được Soái Ca

Chương 9: Không Có Gì Hết

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Oa, chào cháu. Cháu là..” mẹ cô vui vẻ chào hỏi

“Dạ cháu là đồng nghiệp công ty Phương Hà ạ”

“À cảm ơn anh, để em xách vô là được. Anh còn việc mà, bye bye”

Cô cứ thế vội vàng lấy đồ trong tay anh đặt vào nhà rồi chào anh, à chính xác là đuổi anh về.

“Dạ vậy cháu chào cô chú” Anh chỉ đành lễ phép chào ba mẹ cô.

“Ai đấy, ai đấy con gái”

“Đồng nghiệp thôi ạ. Anh ấy không biết nấu cơm nên gửi đồ nhờ con nấu. Đằng nào con cũng mang cơm mà, nên mang thêm cũng không sao.”

“À..” hai vợ chồng đồng thời à lên, trao đổi ánh mắt mập mờ.

“Không có gì hết đâu.” Cô vội nói

“Ừ, có ai nói gì đâu. Ăn cơm là chuyện quá bình thường mà” Mẹ cô cười cười nói. Nhưng nấu cơm cho ăn thì chuyện không hề bình thường nha.

“Thôi con bận đã.”

“Ừ ừ, đi đi. ba mẹ xem phim. Còn cơm trong nồi đó”

Cô vội vàng dọn dẹp sắp xếp đồ rồi đi tắm rửa. Chẳng hiểu sao tự nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng.

Nhìn hai hộp đựng cơm giống y nhau được rửa sạch cô cũng thấy ngại.

Nhưng tâm trạng của cô nhanh chóng chùng xuống, vì anh không hề có một tin nhắn nào luôn. Thậm chí tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối cũng không có.

Chắc là anh cũng sợ cô hiểu lầm đây mà.

Trong lúc một cô gái ôm điện thoại nhìn ngó tới lui rồi chìm vào giấc ngủ thì chàng trai trẻ, vì theo cô đi siêu thị mà giờ phải thức đêm làm việc cho kịp tiến độ.

Không những quên nhắn tin cho cô chúc ngủ ngon. Sáng ra dậy trễ, vội vàng đi làm nên cũng không nhắn tin chúc ngày mới luôn.

Vậy là cô càng khẳng định anh không có ý gì với mình.

Nhưng lúc gần đến giờ làm thì anh vội vào, còn đặt một ly cà phê trên bàn cô:

“Cho em nè”

Xong đi thẳng về chỗ ngồi, cô còn không kịp nói cảm ơn. Người này sao kỳ lạ vậy.

Đến giờ ăn trưa anh đang vui vẻ thì nhận được tin nhắn của cô:

“Anh đợi em ở thang máy nha”

Anh dù thắc mắc nhưng vẫn ra thang máy chờ. Một lúc sau khi người đi ăn trưa đã đi hết anh mới thấy bóng dáng cô cùng hai hộp cơm giống y nhau.

“Ừm phòng ăn hơi đông người, em hâm cơm rồi, mình lên sân thượng ăn cho mát nha.”

Cô lí nhí. Cô vẫn không đủ dũng khí cùng anh ngồi ăn cơm giữa rất nhiều đôi mắt tinh tường của các chị.

Chưa kể mới đây cô còn cùng các chị bàn luận xem anh có người yêu chưa, hic.

“À được.” Anh vui vẻ. Vậy càng tốt.

“Wow, nhìn hấp dẫn quá, chắc ngon lắm” Vừa mở hộp cơm anh liền khen.

“Dạ, em nấu cũng bình thường thôi. Anh ăn đi, đừng hy vọng nhiều quá.” Nấu ăn cho người khác nên cô áp lực lắm, tối qua còn lên mạng xem lại công thức, đọc bình luận và chú ý rất kỹ đó.

“Ngon mà. lâu lắm rồi anh không ăn cơm nhà đó.”

“Mà chuyện nấu cơm em đừng tốn công sức quá, anh ăn gì cũng được, cứ bình thường như cũ em hay ăn thôi.”

Khen thì khen nhưng anh vẫn bổ sung dặn cô. Anh chỉ muốn ăn cùng cô nhưng không muốn khiến cô thêm phiền phức đâu.

“Dạ” Cô cắm đầu ăn cơm, sao hôm nay thời gian cứ chậm quá nhỉ!
« Chương TrướcChương Tiếp »