Chương 8: Đi Siêu Thị

“Anh lấy ít thôi, còn lại mình mua online sẽ tiết kiệm hơn. Với đỡ công xách về nữa.”

Cô cứ thế ngây ngốc ra lấy xe cùng anh chạy tới siêu thị gần nhà, còn đang suy nghĩ hay là từ chối anh. Chứ nấu cơm mang đi cho anh, nghe cứ kỳ kỳ sao ấy.

Ai ngờ cô còn đang suy nghĩ thì anh đã nhanh nhẹn lấy xe đẩy, bắt đầu vơ vét nguyên liệu nấu ăn. Cô thấy thì hoảng hồn tiến lên ngăn cản, quên luôn chuyện đang suy nghĩ.

“Với lại cái này một gói bình thường em chia làm 4 lần nấu, giờ có thêm anh thì ít nhất cũng 2 lần, không cần mua nhiều.”

“Cái này nữa, hạn sử dụng ngắn, ăn hết thì mua tiếp.”

“Cái này nhà em còn, để gần hết em đặt online cho tiện.”

“Thương hiệu này bữa dính phốt, không nha.”

Cô bật hết công suất tay thì bỏ lại đồ, miệng thì giải thích, tiện thì kể luôn phốt của thương hiệu ấy.

Không biết có một chàng trai trẻ phía sau vừa đẩy xe theo vừa cười tủm tỉm mãi.

Còn người trong siêu thị thì nhìn họ như vợ chồng son ngọt ngào.

“Mình qua bên quầy trái cây đi, tủ lạnh nhà anh cũng hết rồi” Thấy cô loay hoay với mấy gói đồ khô xong anh liền kéo qua quầy trái cây.

“Em thích ăn gì?”

“Anh thích ăn gì thì lấy đi, ở nhà em còn ít táo”

“Vậy lấy thêm nho nhé, em về nhà ăn, không hết thì mai mang một ít theo ăn trưa.” Anh đề nghị rồi không đợi cô trả lời, nhanh nhẹn lấy hai hộp. Ừm cô thích ăn táo à, nhớ kỹ.

“Mua rau luôn đi, anh thấy rau tươi quá nè”

“Nhưng cái này một lát em trả tiền nha. Đã nói em mua rau mà”

Anh cười cười kéo cô đi lựa rau, một lát cô trả được mới lạ.

“Wow, đang có giảm giá khi mua hai hộp đựng cơm này!” Anh đẩy xe về phía quầy bán hộp đựng.

“Thôi, nhãn hiệu này mắc quá, em dùng các hộp có sẵn ở nhà được rồi. Chỉ 1 tháng nữa căn tin sẽ mở lại, mua phí lắm.”

“Nhưng em nói có chương trình mà không dùng là ngốc sao, giờ mua hai hộp giá giảm đến 40% nè. Với lại em mới vô không biết, căn tin công ty nấu ăn cũng dở lắm, tụi anh hồi đó chịu không nổi cũng phải ăn ngoài đó.”

“Em tính đi, công ty vẫn cho đăng ký không ăn cơm căn tin mà, em vẫn mang theo cơm không phải tiết kiệm hơn sao.” Thấy cô lung lay thì anh tiếp tục nói.

Sự thật căn tin nấu ăn không tệ lắm, nhưng rất ít món, không có sự chọn lựa.

Hơn nữa giờ ăn trưa lại đông đúc nóng nực nên nhiều người chọn tự mang cơm hoặc ăn ngoài cho thoải mái.

“Thôi mình cứ lấy đi, dù sao anh cũng không có hộp cơm, chẳng lẽ lại ăn chung hộp với em à.” Thật ra nếu cô cho phép thì anh rất muốn vậy.

Lúc tính tiền anh cố tình tìm hàng dài nhất đứng đợi, anh muốn ở bên cô thêm phút nào hay phút nấy.

Và đương nhiên lúc trả, anh nhanh gọn đưa thẻ quẹt rồi kéo cô đi ngay, không lấy hóa đơn luôn. Sợ cô bé này thấy con số lại ngại.

“Hic hôm nay chắc tốn kém lắm. Hay mình chia đôi nha” Vừa ra bãi giữ xe cô vừa đề nghị.

“Haha em chịu nấu ăn cho anh là giúp anh rất nhiều rồi. Coi như anh góp trước đi. Lần sau đi mua chung rồi tính.”

“Dạ”

Sau đó anh chở đồ về nhà cô, xách phụ vào luôn.

“Ủa hôm nay ba mẹ ở nhà à?” Vừa mở cửa cô bất ngờ thấy ba mẹ đang xem phim cùng nhau.

Ba mẹ cô là người của một đoàn kịch nói, sáng dậy trễ, dậy cùng nhau ăn trưa luôn rồi đi tập, đi diễn. Khuya quá thì ngủ luôn bên ngoài. Còn thường xuyên đi diễn tỉnh. Cô nhớ hôm nay đáng lẽ ba mẹ có lịch diễn chứ.

“Ừm, hôm nay có sự kiện nên lùi lịch”

“Cháu chào cô chú.” Anh nghe tiếng ba cô trả lời thì thò đầu vô chào hỏi, tay còn đang xách túi lớn túi nhỏ.