Chương 8

Trình Di kéo Chương Nhập Phàm vào khách sạn, xuất trình thư mời điện tử, theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ khách sạn đi thang máy lên lầu. Sảnh tiệc của khách sạn có thang máy riêng, những người cùng đi thang máy với Chương Nhập Phàm và Trình Di đều là khách đến dự tiệc cưới của Tạ Dịch Vi, nam thanh nữ tú đủ cả, nhìn vào có thể thấy tiệc cưới này hẳn đã mời rất nhiều người, tổ chức rất long trọng.

Lên đến tầng, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cổng hoa hình vòm của sảnh tiệc, khu vực đón khách đặt ảnh cưới của cô dâu chú rể, hai bên cửa có phù dâu phù rể đứng, họ thấy khách đến dự tiệc thì nhiệt tình chào đón mọi người vào sảnh.

Ánh mắt Chương Nhập Phàm lướt qua từng phù rể nam, không thấy Thẩm Minh Tân đâu.

Toàn bộ đám cưới chủ yếu sử dụng tông màu trắng, trang trí rất đẹp và thơ mộng, Chương Nhập Phàm đi theo Trình Di vào sảnh tiệc, sau khi đưa tiền mừng cưới, lại bị cô ấy kéo đến bàn tiệc bên phải bục dài.

“Có người trong nhóm nói, bạn cấp ba đều ngồi bên phải, ba bàn đầu tính từ phải sang." Trình Di giải thích.

Bàn thứ nhất và thứ hai đã ngồi đây người, Chương Nhập Phàm và Trình Di ngồi vào bàn thứ ba, những bạn đến trước đã trò chuyện rôm rả, có người mới đến, họ tự nhiên dời sự chú ý sang.

Có người nhận ra Trình Di, hàn huyên với cô ấy vài câu rồi nhìn sang Chương Nhập Phàm, vẻ mặt khá nghi hoặc, hỏi: “Trình Di, người bên cạnh cậu... cũng là bạn cùng lớp mình à?"

“Đúng thế, Nhập Phàm.”

“Hả, Chương Nhập Phàm?" Người đó kinh ngạc.

"Xin chào... Lưu Tử Nguyệt."

“Đúng thế, cậu còn nhớ mình à."

Ánh mắt Chương Nhập Phàm lướt qua những người trên bàn, hồi cấp ba cô không giao lưu nhiều với các bạn học khác, cô còn quen mặt nhiều người, nhưng không nhớ tên, tối qua sau khi quyết định đến dự tiệc cưới của Tạ Dịch Vi, cô đã cố tình nhìn ảnh tốt nghiệp để nhận mặt và nhớ tên.

Vài năm trôi qua, mọi người đều trưởng thành hơn, nhưng chưa đến mức thay đổi hoàn toàn, cô dựa vào trí nhớ tối qua, vẫn có thể nhận ra mọi người, tránh khỏi sự ngượng ngùng.

Chương Nhập Phàm có ấn tượng sâu sắc hơn với Lưu Tử Nguyệt, vì cô ấy từng là bạn ngồi bàn phía trước của cô trong một học kỳ.

Trên bàn ngoài Trình Di ra, lúc này mọi người đều đang nhìn Chương Nhập Phàm, biểu cảm trên mặt vô cùng nhất quán - kinh ngạc.

“Nhập Phàm, cậu... thay đổi quá nhiều.” Lưu Tử Nguyệt nói xong, vài bạn học khác cũng đồng tình.

“Đúng thế.” Trình Di hơi nhếch cầm, có vẻ đắc ý, “Có phải đẹp hơn nhiều không?"

“Ừ.” Lưu Tử Nguyệt chăm chú nhìn Chương Nhập Phàm, lè lưỡi, “Hoàn toàn giống như đổi một người khác vậy, mình nhớ hồi đó tóc cậu là ngắn nhất trong các bạn nữ, có lần cô giáo kiểm tra hạnh kiểm đã nhìn nhằm, nói tóc cậu quá dài, không đạt tiêu chuẩn của con trai."

“Còn nữa, cậu trắng hơn nhiều rồi." Lưu Tử Nguyệt tiến lại gần, hạ thấp giọng hỏi: “Có phải đi làm đẹp không? Bệnh viện nào thế, có thể giới thiệu không?"

Chương Nhập Phàm thấy Lưu Tử Nguyệt đã nói rất uyển chuyến rồi, cô đoán có lẽ cô ấy muốn hỏi cô có đi phẫu thuật thẩm mỹ không.

“Ôi, cậu xem tay Tiểu Phàm này, trắng như mặt cậu ấy vậy, có công nghệ thẩm mỹ nào có thể làm trắng toàn thân không?" Trình Di kéo tay Chương Nhập Phàm ra cho Lưu Tử Nguyệt xem, đồng thời nói: "Bẩm sinh cậu ấy đã có làn da đẹp, hồi cấp ba đen là do đi nắng, mấy năm nay cô ấy ở Thanh Thành, phương Nam dưỡng người, nên trắng hơn."

“Bây giờ cậu ấy chỉ để tóc dài, da trắng hơn, nên mọi người mới thấy cậu ấy giống như một người khác vậy, thật ra cậu ấy không thay đổi nhiều lắm đâu, mọi người về xem ảnh hồi cấp ba đi thì biết, mặt cậu ấy vẫn như trước... có lẽ là tròn trịa hơn một chút."

Chương Nhập Phàm nghe Trình Di tận tâm giải thích thay cô, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười rất nhẹ.

Cô vừa cười, ngũ quan trở nên sinh động, đáy mắt cũng có thêm sắc thái khác, cả người bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn.

Lưu Tử Nguyệt sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Cũng không hoàn toàn là do để tóc dài và trắng hơn... Khí chất cũng thay đổi rồi."

"Hồi trước mình chưa từng thấy cậu cười, cảm giác của mình về cậu, nói thế nào nhỉ, cũng không phải là lạnh lùng, chỉ là..."

“Quái gở?" Chương Nhập Phàm thăm dò.

“Đúng!" Lưu Tử Nguyệt bừng tỉnh gật đầu, "Thì ra bản thân cậu cũng biết à."

“...”