Sau những vũ điệu rực lửa trong không gian đầy kí©h thí©ɧ, Hiroshi và Asha nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, vết tích của những đυ.ng chạm cháy bỏng như một mảng kí ức nhanh chóng bị xóa nhòa.
“Tại sao lại quyết định như vậy?” Hiroshi nhìn về vô lăng, miệng cất lời hỏi.
Asha cúi đầu, cô cũng không biết vì lẽ gì mà sự thôi thúc lại khiến cô đánh liều đến vậy, đổ tội en say liệu có đúng không nhỉ.
“Tôi muốn biết hành động vừa rồi của mình đáng giá bao nhiêu. Cô lợi dụng tôi làm công cụ giường chiếu, tôi nghĩ, không đơn giản là xuất phát từ sự nông nỗi nhất thời đâu.” Hiroshi nhìn qua cô gái trước mắt mình, vẻ gợϊ ȶìиᏂ của người phụ nữ đặc biệt thu hút anh.
“Anh cũng không mất mát gì, cớ sao còn muốn biết nhiều chuyện như vậy.” Cuối cùng, Asha cũng lên tiếng.
“Nếu như vì tên bạn trai kia thì thật là thất vọng đấy, cô đã thua cả ván cờ này rồi.” Hiroshi mỉm cười đáp lại.
“Tại sao lại nói thế?” Asha hỏi.
“Đây là nước Mỹ, không phải Châu Á. Một cô gái 23 tuổi có vẻ không tồi nhưng vẫn còn thanh sạch, lí do duy nhất để cô ta làm vậy chính là cô ấy tôn thờ sự thanh khiết. Cô giữ gìn nhiều năm, lại vì một gã không ra gì mà bán đứng sự tôn thờ đó, không phải thua một ván cờ là gì hả.” Hiroshi ung dung đáp lại.
“Không, tôi nghĩ, mình đã thắng được một ván lớn rồi.” Asha quay sang ngước nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hiroshi, lặng lẽ cong môi.
“Cô nghĩ tôi sẽ chịu trách nhiệm gì đó sao.” Hiroshi bật cười giòn giã, anh dựa người ra ghế tạo thành một bộ dáng ngả ngớn nhất.
“Ai thèm một tên bệnh hoạn như anh chứ, đừng đưa mình đυ.ng phải nóc Nhà Trắng như vậy.” Asha mỉa mai.
“Tôi cũng không nghĩ cô lại ấu trĩ như thế, vậy là vì cái gì?” Anh hỏi.
Asha cuối đầu xuống, sự trầm ngâm của cô kéo dài một khoảng thời gian rất lâu. Dường như cũng biết nội tâm của cô gái nhỏ đang đấu tranh và dằn vặt, Hiroshi không nói gì, phi xe thẳng tiến đến nhà Asha.
Chiếc xe cuối cùng cũng đậu trước cổng khu nhà trọ.
“Đến rồi.” Hiroshi lên tiếng.
Asha lúc này mới ngẩng đầu, cô nhìn Hiroshi một cách tự tin và quả quyết.
“Anh muốn biết?” Những lời lẽ bất ngờ của Asha khiến Hiroshi phải tập trung cao độ vào đôi môi đang mấp máy kia. Chúng hồng nhuận và đáng yêu, cảm giác được áp sát vào nó thật không tồi.
“Nếu như cô thấy khó nói, không cần nói.”
“Sự trưởng thành!”
“…”
“Tôi muốn chính mình trưởng thành hơn lúc nào hết. Tôi muốn bản thân nếm trải đầy đủ nhất những mùi vị của cuộc sống này. Nỗi đau cùng cực, niềm hưng phấn khi tiếp xúc da thịt, thiên đàng và địa ngục, tôi muốn chính mình thấu rõ tất cả để không bao giờ cảm thấy ngu ngốc như vài ngày trước. Nó sẽ khắc sâu mãi mãi vào trong tôi tựa như một bài học suốt đời, mạnh mẽ xây dựng trên nỗi đau.”
“Xem ra, cái giá cho phục vụ của tôi cũng không thấp.” Hiroshi bật cười sảng khoái.
“Tôi muốn xin lỗi anh. Mặc dù anh không mất mát gì cả, nhưng những việc làm của tôi cũng phải nói lên hai từ ấy.” Asha áy náy nhìn về hướng Hiroshi.
“Không cần, xem như cô cũng khiến tôi thỏa mãn, chúng ta huề nhau.” Hiroshi đáp lại, dường như nhớ ra gì đó anh bật hỏi. “Cô biết cách phòng chứ?” Lúc quan hệ, do gấp gáp không kịp chuẩn bị mà anh quên dùng bao. Cô gái này lần đầu biết mùi đời, anh cũng nên bận tâm đôi chút để tránh việc cô và anh phải khó xử sau này.
“Tôi không phải trẻ con.” Cô đáp, sau đó xoay người đi vào cánh cổng.
Hiroshi cũng bắt đầu cho xe lái đi nơi khác. Đúng ngay lúc anh định rời khỏi, giọng nói thánh thót của Asha vang lên làm anh có hơi bất ngờ.
“Hiroshi, anh là một bạn làʍ t̠ìиɦ tuyệt vời đấy. Tôi lần này nợ anh, nếu một lúc nào đó trái tim anh trở nên quá tải, cần một người giúp anh xoa dịu, cứ đến tìm tôi, dù sao tôi cũng biết chán cái tâm tư dở tệ của anh rồi.” Asha bật cười, không đợi Hiroshi lên tiếng, cô đã bước nhanh vào dãy lầu.
“Bạn làʍ t̠ìиɦ!” Hiroshi lặp lại ba chữ đó, miệng mỉm cười. Asha, con nhỏ chết tiệt này, cô hay lắm.
Ngày hôm sau.
Tiểu Thúy vẫn vô cùng lo lắng cho tình trạng của Asha, nên ngay từ tờ mờ sáng, cô đã đến gõ cửa phòng khu nhà trọ.
Những tiếng chuông cửa cất lên một hồi lâu mà vẫn chưa có ai ra mở, sự sốt ruột của Tiểu Thúy đã biến thành một nỗi bất an to lớn, cô không biết cô gái nhỏ bên trong có vì sự phản bội này mà có hành động không suy nghĩ gì không.
Bốp, bốp, bốp…Tiếng đập cửa dồn dập nhưng vẫn là sự im ắng ở bên trong.
“Asha, mở cửa ình đi, nếu cậu vẫn như thế, mình sẽ gọi bảo vệ đấy.” Tiểu Thúy lo lắng nói.
Bỗng cánh cửa mở ra, một cô gái đầu tóc như ổ quạ, khuôn mặt ngái ngủ, đôi mắt lim dim xuất hiện. Asha vẫn mặc một chiếc áo phông lớn có vẻ lôi thôi, rộng thùng thình, che đi mọi đường nét trên cơ thể.
“Cậu vào đi.” Asha lên tiếng rồi bước vào trong.
Tiểu Thúy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô gái trước mặt không vì cú shock ấy mà bị suy sụp trầm trọng. Chuyện này cũng không đi quá giới hạn, rất có thể Xích Triệt đã ra tay và tình trạng của Asha đã giảm bớt.
Nhưng khi Tiểu Thúy bước vào ngôi nhà đáng yêu, cô mới nhận ra, dấu vết hậu bị phản bội cũng nghiêm trọng không kém. Khắp nơi vung vãi sách, nói đúng hơn là Asha đang biến ngôi nhà của cô ấy thành một kho truyện tranh cùng những quyển tiểu thuyết rách nát dày cộm.
Trên sàn nhà, la liệt những cuốn truyện, đại đa số là tranh truyện Nhật Bản được dịch theo tiếng Anh, gần cả trăm cuốn tứ tung ngổn ngang, trên sopha cũng có, trên sàn thì khỏi nói, ngay cả trước cửa toilet cũng có một cuốn, hình như là một quyển tranh trinh thám gì đó. Còn những cuốn tiểu thuyết thì nhìn đến mức đáng thương, chúng như bao quanh chiếc sopha nhỏ đặt ở giữa phòng tạo thành một cái tổ chim, còn Asha là một con chim mẹ đang ấp trứng trong đó.
“Asha, cậu cảm thấy thế nào rồi?” Tiểu Thúy một lần nữa lo lắng hỏi, tình trạng này có được coi là tinh thần biến đổi sau biến cố không nhỉ.
“Không sao cả, chúng là báo vật của mình hết đấy. Mình đã dành cả năm trời sưu tầm chúng, lùng sục khắp các nhà sách để mua từng thứ.”
“Nhưng lúc ở chung, mình cũng đâu thấy cậu bày ra la liệt thế này?”
Asha mỉm cười, nụ cười cũng không có mấy sự chua xót như lúc trước nữa, cô nhàn nhã nói. “Chỉ khi mình buồn thôi, đắm chìm trong chúng khiến mình quên đi nhiều thứ, số lượng sách tượng trưng cho nỗi buồn. Nhưng lần nào xem xong, quả rất kì diệu, nỗi buồn đều trôi sạch theo dòng nước.”
Tiểu Thúy cầm quyển sách ở trước cửa toilet ngắm nhìn, thứ bé nhỏ lại khiến cho nỗi buồn trôi qua sao. “Thứ này thật công hiệu?” Tiểu Thúy vừa cầm quyển truyện vừa lay lay trước mặt cô gái nhỏ.
“Cũng là một biện pháp không tồi, như cuốn truyện cậu đang cầm, mình cũng có hơn 90 quyển rồi đấy.” Asha nhoẻn miệng cười thích thú. Dường như nhớ đến chuyện gì, cô bật hỏi. “À, người đàn ông bừng bừng hàn khí của cậu vẫn ổn chứ, hôm nay anh ta không đi cùng cậu sao?”
Câu hỏi của Asha làm Tiểu Thúy nhớ lại việc tối qua. Trong lúc anh và cô đang dùng bữa tối, thì bất ngờ, anh nhận được một cuộc điện thoại. Sắc mặt anh trong phút chốc trở nên xám ngắt, đôi bàn tay hằn lên những đường gân như một con hổ đang kiềm chế móng vuốt của mình vậy, đột nhiên trở nên rất đáng sợ, nếu đoán không lầm, sự việc vô cùng nghiêm trọng.
“Có việc gì sao anh?” Tiểu Thúy cực kì lo lắng, đơn giản là người đàn ông trước mặt cô rất hiếm khi mất đi bình tĩnh, vậy vì việc gì có khả năng khiến cho sự âm trầm của anh bị đảo lộn thành nỗi tức giận ngút trời như vậy.
“Anh có lẽ cần phải đi ngay bây giờ, ít nhất là một ngày mới trở về.” Anh lấy lại bình tĩnh mà nói.
“Rất nghiêm trọng sao?” Cô hỏi.
“Ừm.” Anh chỉ trả lời đơn giản một từ.
“Em đi cùng anh.” Cô vội nắm lấy bàn tay Xích Triệt, những việc sinh tử đã trải qua khiến cô thật sự lo lắng nếu như anh lại tiếp tục dấn thân vào những mối nguy hại to lớn kia.
“Không, chuyện này chỉ cần anh và Holmes là đủ rồi, ở nhà đợi anh.” Anh bỗng vòng tay ôm chặt lấy cô, cái ôm tỏ ra một mùi vị quyến luyến chưa từng có. Bỗng chốc, từ trong sâu thẳm của Tiểu Thúy, lại dấy lên một cảm giác quen thuộc nhưng rất bất an. Hành động của anh giống như sợ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, đúng rồi, nó tựa như lần anh biết được cô gặp Anthony, sự bất chợt mất đi lí trí vào thời điểm đó cũng khiến anh nâng vòng tay mà ghì cô vào lòng.
“Nhưng em muốn bên anh.” Tiểu Thúy hốt hoảng với mớ cảm xúc hỗn loạn ấy, cô vội vàng không muốn chia cách với người đàn ông này.
Anh nhìn cô bằng đôi đồng tử xanh tuyệt đẹp, nhanh như cắt, anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn mãnh liệt chứa đựng những sâu đậm trong tình yêu, anh hút lấy từng hơi thở của cô, rồi truyền nhịp tim của mình vào đó, để linh hồn của cô và anh có thể hòa tan vĩnh viễn.
“Đợi anh.” Chỉ hai từ đơn giản nhưng là một sự trấn an to lớn, nó như một lời hứa chắc chắn, anh sẽ an toàn mà trở về.
“Anh ấy phải đi ra nước ngoài” Tiểu Thúy nói với giọng buồn buồn.
“Nào, đừng như thế, ngồi xuống đây, xem ra giống như là mình an ủi cậu vì biệt li hơn là cậu xoa dịu cú sốc thất tình của mình đấy.” Asha bật cười, trong nụ cười của cô ấy vẫn là sự ngời sáng, dường như chuyện của hôm qua không còn được phép xâm phạm vào cuộc sống sau này của cô ấy vậy.
“Đừng đùa nữa, sự việc lần này có vẻ thực rất nghiêm trọng.” Tiểu Thúy sốt ruột.
“Anh ấy bản lĩnh không?” Asha hỏi.
“Rất có bản lĩnh.” Tiểu Thúy suy xét mấy giây rồi trả lời.
“Vậy được rồi, cần gì phải lo nữa chứ.” Asha khoác tay lên người Tiểu Thúy, khẽ đánh đánh như cho cô sự an tâm. Bỗng đột nhiên đôi mắt Asha trừng to, miệng chứa chan kinh ngạc. “Oái, sao nó ở chỗ cậu thế này?” Asha vừa nói vừa chỉ về cuốn truyện mà Tiểu Thúy đang cầm.
“Ở chỗ toilet ấy.” Cô chỉ tay về hướng đó, sau đó hiếu kì hỏi. “Có gì đặc biệt sao?” Tiểu Thúy ngước mặt nhìn. Cô thấy, ngoài ảnh bìa là khác nhau ở mỗi quyển, thì gần như cả trăm cuốn truyện mang tựa “Conan” này đều là một khổ tương tự, cũng không có gì khi quyển cô đang cầm lại thực sự nổi trội hơn các quyển khác cả.
“Sao lại không chứ.” Asha kéo quyển truyện về hướng mình, ôm vào lòng một cách rạng rỡ.
“Do hắn tặng cậu sao?” Nếu đoán không lầm là vậy.
“Xì, đừng nhắc đến tên thối tha ấy trước mặt mình nữa, hắn mà có thể so sánh với người trong truyện này sao. Hắn và Kid là một trời một vực.” Asha nói trong sự tôn sùng, có vẻ Kid gì đó là thần tượng của cô ấy.
“Cậu nói cái gì mà Kid, một đứa bé mà cậu cũng thích sao?” Tiểu Thúy không hiểu nỗi bộ não quay tròn 360 độ của cô gái này nữa rồi.
Asha cầm quyển truyện gõ yêu lên đầu Tiểu Thúy, lắc đầu ngán ngẫm: “Học trò ruột của giáo sư Magnet sao chỉ biết có học không nhỉ, Kid không phải là đứa bé.”
“Vậy là gì?”
“Cô tò mò hỏi.”
“Anh ta là siêu trộm nổi tiếng trong quyển truyện này đấy.” Asha lắc lắc quyển sách trong tay.
“Sao anh ta lại lấy một cái tên trẻ con thế chứ.” Đúng chất trẻ con rồi còn gì nữa, nghĩa của từ “kid” căn bản cũng là trẻ con rồi.
“Cậu không biết rồi, KID không ám chỉ cho tên người đâu, nó là sự ghép lại của bốn con số đấy, vì lúc anh ta viết nhanh những con số đó, người khác đọc vào cứ ngỡ là anh ta đang viết bí danh của mình là KID thôi.”
“Vậy là bốn số nào?”
“1412, thật ra, đây là một cách chuyển đổi mà thôi, người ta biến số thành những chữ cái, nói đúng hơn nó giống một mật mã vậy.”
Tiểu Thúy trầm trồ. “Ồ, thật là hay nhỉ!”
Bỗng đột nhiên, cô thu ngay lại ánh cười của mình, những lời nói của Asha đột ngột văng vẳng bên tay, “chuyển số thành chữ” ư, cái này…
Tiểu Thúy nhìn Asha bằng ánh mắt to tròn như không thể tin vào phát hiện của mình, trời đất ơi, không ngờ ông ấy lại chơi một trờ chơi như thế. Mật mã đó sẽ không quá khó đoán cho những người như Asha, nhưng lũ người của Xích Triệt, họ gần như dành cả đời cho chế tạo, sẽ không bao giờ họ nhàn hạ mà đọc truyện cả.
“Cậu sao thế?” Asha hỏi, có vẻ như cô còn bình thường hơn cả Tiểu Thúy nữa chứ.
Tiểu Thúy ôm chầm Asha, miệng nở nụ cười rạng rỡ. “Asha, lần này cậu giúp mình không ít rồi.” Chuyển số thành chữ ư, Kai, ông quả là biết đánh đố đấy.
“Asha, nếu là cụm từ BIG BEN thì có thể sẽ chuyển thành số như thế nào đây?” Tiểu Thúy hỏi, nếu như lập luận của cô là đúng thì rất có khả năng, mật mã giải sẽ là như thế này.
“BIG BEN à, để xem nào.” Asha trầm ngâm, sau đó cô lấy ra một tờ giấy, viết tuần từ những kí tự của BIG BEN vào đó.
“Rất có thể là 1319 13132.” Asha nói, sao đó cô cũng giải thích luôn. “Cậu nhìn nhé, chữ “B” viết hoa có phải khi tách ra chúng ta sẽ được số 1 và 3 hay không; chữ “I” luôn là số 1; còn chữ “G”, nếu cậu viết thường thì nó sẽ rất giống số 9; khó khăn là chữ “E” thôi, cậu hãy chia nó thanh hai phần là được, một phần là thanh đứng tượng trưng số 1, phần còn lại là ba gạch ngang như chữ Tam của hán tự Trung Quốc; chữ “N” thì có thể chia thành số 1 và 2, sau đó cậu hãy lấy số 1 từ chữ “N” ghép vào ba gạch kia của chữ “E”, sẽ được số 3. Vậy cuối cùng chúng ta sẽ có một dãy số là 1319 13132.”
Tiểu Thúy nghe kết quả cuối cùng của Asha sau đó nhẩm lại bài phổ nhạc. Bài nhạc ấy có tất cả mười hàng, chín con số này sẽ tượng trưng cho điều gì ở các hàng đây, chẳng lẽ là…
Tiểu Thúy như tìm thấy được gì đó, cô nhanh chóng tìm một tờ giấy, sau đó viết lại tất cả lời nhạc vào đó.
Nơi anh đã từng vượt trùng dương và biển cả.
Anh đã liên tưởng đến không biết bao nhiêu lần rằng,
Kết quả nào sẽ đến, thứ gì đang rình mò mà chợt xuất hiện.
Thì ra là em, em đến dịu dàng giữa những con gió đầu thu và những bông tuyết đầu đông.
Hai con người và cùng nhịp đập,
Những thứ trái ngọt đâm chồi như tình yêu sâu lắng,
Tim kề tim như cùng nhịp thở liên hồi, nhưng rồi,
Bão táp đồng loạt cuốn trôi mọi thứ để đau khổ triền miên vô hạn.
Từng nhịp thở như là con dao cắt đoạn.
Tâm can đã chết theo mọi thứ, ánh sáng xung quanh chỉ còn là màu đen tĩnh lặng.
“Lời nhạc nghe có vẻ bi ai quá, không biết giai điệu thì như thế nào?” Asha nhìn chữ viết của Tiểu Thúy, khuôn mặt ánh lên vẻ trầm ngâm, nếu âm điệu được xướng lên chắc là xót xa không thể tượng tượng nỗi.
“Đúng vậy, nó có thể gϊếŧ chết trái tim cậu đấy.” Tiểu Thúy trả lời, nếu quả Anthony mà biểu diễn ngay tại đây, không khéo Asha sẽ bị giày vò đến thoi thóp mất.
“Cậu định làm gì với lời bài hát này đây?” Asha tò mò.
“Asha, nếu một người nào đó buộc cậu đem những con số vừa rồi giải ra đặt vào tờ nhạc phổ này, cậu sẽ chuyển hóa chúng như thế nào để giải đố đây?” Tiểu Thúy mỉm cười hỏi.
Asha đăm chiêu nhìn tờ nhạc phổ, đôi lông mày khẽ nhíu lại, suy nghĩ thật sâu cô mới bắt đầu nói. “Nếu như người đánh đố đã dùng chữ hóa số khi biến BIG BEN thành 1319 13132, thì khi áp dụng vào tờ phổ nhạc này hãy dùng tương tự như vậy đi, số hóa chữ vậy.”
“Vậy hóa như thế nào?” Tiểu Thúy nhìn Asha.
“Mình không biết!” Asha trả lời.
“Cậu nói không sai, câu đố của ông ấy ở tờ nhạc phổ này chính là chuyển hóa chữ thành số và hóa số để tìm chữ. Chúng ta chỉ cần bóc những từ ở mỗi hàng mà vị trí của chúng tương ứng với các con số chúng ta có được thôi.” Tiểu Thúy mỉm cười.
“Ý cậu là, nếu hàng thứ nhất ta có câu “Nơi anh đã từng vượt trùng dương và biển cả” và chữ số đầu tiên trong dãy số kia là 1, vậy chúng ta sẽ có chữ “Nơi” à?”
“Đúng vậy, chính là chữ “Nơi”.” Tiểu Thúy gật đầu tán thành với suy nghĩ của Asha.
“Vậy câu thứ hai ta có số 3 vậy ta sẽ có được chữ “liên”. Nếu theo quy luật đó, chúng ta sẽ có được nguyên câu là…” Asha lẩm nhẩm.
“Nơi liên kết giữa hai trái tim đồng nhịp.”