Chương 49: Map 1: Sương tan

Cho đến tận đêm nay, nhóm người già cuối cùng trong thôn cũng bị bộ xương trắng gϊếŧ sạch. Chú Cửu quỳ trên mặt đất nhìn những mẩu chân cụt tay đứt rơi rớt đầy đất, cười như điên dại: “Chúng tôi không sai. Chúng tôi không làm sai, chúng tôi chỉ muốn cứu thôn…”

Liên Thanh Lâm nổi giận đùng đùng, xông đến đá văng ông ta ra rồi chỉ vào đối phương mà mắng to: “Các người làm sai rồi. Các người vì du͙© vọиɠ của bản thân mà lạm sát người vô tội, vì vậy nên thôn Quan Bình mới suy tàn thành cái thôn bỏ hoang như thế này. Đây chính là quả báo các người phải nhận khi làm chuyện xấu.”

Cậu ta đạp xong mà vẫn chưa hết giận, lại đấm ông ta mấy cái nữa: “Nghe lời ông đây đi, chờ đến khi qua cửa kiểu gì tôi cũng đánh cho ông một trận.”

Bộ xương vừa nãy gϊếŧ người như ngóe vẫn luôn im lặng ghé vào một bên. Thân hình của nó cực đại và quỷ dị, có điều hiện giờ khi người chơi nhìn vào, dường như họ có thể cảm giác được sự đau buồn và dịu dàng bảo vệ của nó.

Những người khác ngập ngừng bước tới. Sáu người đứng trên cầu ngửa đầu nhìn bộ xương, nó cũng cúi đầu xuống lẳng lặng quan sát bọn họ. Đây là khung cảnh cha mẹ gặp lại con cái sau hai mươi năm.

Một lúc lâu sau, Lê Tri nói khẽ: “Cha mẹ, chúng con về rồi, hãy nghỉ ngơi đi.”

Gió thổi qua khe núi, mang theo hương thơm ngát của cây xanh thổi bay đi mùi máu tanh ghê tởm đang tản mát trong không khí, đồng thời cũng thổi bay làn sương mù quanh quẩn trên mặt cầu thật lâu không tiêu tan.

Trước đó người chơi muốn qua cầu nhưng lại bị sương trắng tràn ngập quỷ khí ép lùi trở về. Hóa ra đó không phải ma quỷ gì mà là cha mẹ bọn họ đang ngăn cản họ vào thôn.

Lạch cạch.

Bộ xương khô to lớn quái dị chậm rãi tan vỡ thành từng mảnh, vô số những mẩu xương trắng dài ngắn khác nhau rơi tán loạn trên mặt đất. Đây mới là xương cốt của cha mẹ bọn họ, là người nhà mà người chơi cần an táng.

Nhiệm vụ thật sự rốt cuộc cũng xuất hiện, khán giả dường như đã xem một bộ phim đầy thăng trầm:

[Tập tục xấu vừa tàn nhẫn và ngu muội như đóng cọc sống cho đến bây giờ vẫn được một số địa phương tôn sùng là giáo điều, nhất định phải kiên quyết bài trừ!]

[Cha mẹ dù có chết thì bản năng bảo vệ con cái vẫn còn.]

[Sao trong Chương trình kinh dị lại có kịch bản ngược như vậy hả? Gϊếŧ tôi thì đừng có dùng lưỡi đao tình thân được khum ಥ_ಥ ]

[Hệ thống thật sự lừa người chơi ngay từ khi phó bản mới bắt đầu à? Lúc trước ai mà đoán được rằng thi thể cha mẹ ruột của bọn họ đang ở ngay dưới chân họ.]

[Tôi vừa lượn qua mấy kênh livestream khác một tí, số người chơi tử vong trong phó bản này là ít nhất, tất cả đều nhờ Lê Tri cứu á.]

[Bước cuối cùng này nếu không phải nhờ Lê Tri đoán được chân tướng rồi quyết đoán tới đào bia cầu thì phó bản này chắc sẽ chết chùm cả đội luôn.]

[Để tao xem thử còn có ai chưa bỏ phiếu cho chị đại văn võ song toàn thông minh tuyệt đỉnh Lê Tri không.]



Trong phó bản, các người chơi đã nhặt lại hết xương cốt và đặt vào xe tang. Lần này mặc dù ngồi cùng một đống xương trắng nhưng mọi người không hề cảm thấy sợ hãi. Liên Thanh Lâm còn định lái xe, bị Trì Y thẳng tính ngăn cản.

Dù Lê Tri chưa có bằng lái C1 thì cô lái xe vẫn ổn hơn Liên Thanh Lâm nhiều. Lúc họ quay lại thôn thì đã là rạng sáng. Sau đêm qua, thôn Quan Bình đã thật sự biến thành một cái thôn chết.

Xe tang chạy qua cổng chào vào thôn, một con mèo đen từ ven đường nhảy ra, bước đi uyển chuyển ở đằng trước. Lê Tri chợt nảy ra một ý, chậm rãi theo sau con mèo. Đi qua mấy đoạn đường đất vàng lầy lội, mèo đen nhảy lên bức tường thấp của một căn nhà bỏ hoang.

Lê Tri dừng ô tô ở chân tường. Mọi người bước xuống xe, đẩy cánh cổng nhà đã tróc sơn hơn phân nửa ra. Trong sân cỏ dại mọc thành bụi, đây là một ngôi nhà của nhà nông bình thường.

Trong phòng kết đầy mạng nhện, bụi đất đóng thành lớp dày, trong hộc tủ đổ nát có một khung ảnh lộn ngược. Lê Tri nhặt nó lên, phủi nhẹ bụi đi. Nương nhờ ánh trăng, cô thấy trong ảnh là một đôi nam nữ trẻ tuổi tựa đầu vào nhau cười rạng rỡ. Đằng sau ảnh có viết họ tên và ngày chụp ảnh, cái tên giống với hai trong số mười ba người trên bia mộ. Có lẽ đây là cha mẹ của nhân vật của cô, Lê Tri nghĩ, họ còn trẻ quá.