Chương 9: Con thú hoang đầu tiên mà An Hiệt gặp

Giám đốc trầm ngâm, phòng quan sát bên ngoài chợt im lặng. Trong phòng, con sói cũng không có ý định thả lỏng cảnh giác, nó chậm rãi đi lại tại chỗ, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

An Hiệt áp sát đầu vào góc cửa sổ, nhìn vết thương trên miệng con sói Bắc Cực, cũng có chút lo lắng.

Bỗng nhiên, đôi mắt sói sắc bén đột ngột nhìn về phía An Hiệt, lóe lên ánh mắt đỏ ngầu.

"Gâu ú!!" An Hiệt sợ đến mức kêu thảm một tiếng, nhanh chóng tránh khỏi cửa sổ, trốn ra sau lưng giám đốc run rẩy, toàn thân lông dựng đứng.

Mọi người đều biết, Samoyed là loại chó rất nhát gan, tiếng sấm hơi to một chút cũng có thể dọa chúng, huống chi là bị một kẻ săn mồi đỉnh cao như vậy trừng mắt nhìn một cái đầy hung dữ.

Giám đốc và bác sĩ đều giật mình vì tiếng kêu đột ngột của An Hiệt.

Tuy nhiên, giám đốc nhanh chóng hiểu ra, Tiểu Gia nhà ông chưa bao giờ gặp thú dữ to lớn như vậy!

Mặc dù trong vườn thú cũng có không ít thú dữ nhưng những động vật đó đều sống ở đây từ lâu, bản tính hoang dã đã giảm đi nhiều lại quen biết với An Hiệt.

Vì vậy, con sói Bắc Cực này theo nghĩa nghiêm ngặt, thực sự là con thú hoang đầu tiên mà An Hiệt gặp.

Thấy An Hiệt sợ đến mức kẹp đuôi, giám đốc vội vàng ngồi xuống ôm nó dỗ dành, cũng không để ý đến bùn đất trên người nó.

An Hiệt vẫn chưa định thần, trái tim nhỏ đập thình thịch, mãi một lúc sau mới được dỗ yên.

Tuy nhiên, khi đã bình tĩnh lại An Hiệt lại bắt đầu vui vẻ vẫy đuôi.

Có tấm kính ngăn cách mà, con sói kia không thể làm gì được nó, không cần sợ!

Vì vậy, khi giám đốc và bác sĩ quay người vào văn phòng để bàn bạc phương án đối phó, An Hiệt liền ở lại bên ngoài phòng quan sát.

Nó lại đứng lên, hai chân trước bám vào bệ cửa sổ.

Con sói Bắc Cực trong phòng dường như đã thả lỏng cảnh giác một chút vì hai người đứng ngoài cửa sổ đã đi, nó cố gắng ngồi xổm xuống tại chỗ.

Động tác này kéo đến vết thương ở ngực, khiến nó khẽ rên lên.

Yến Bắc cúi đầu nhìn băng gạc trên ngực và chân trước của mình. Tuy không nhớ rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây cũng không biết những người bên ngoài là ai nhưng nó biết những người này dường như đã cứu mình.

Chỉ là trước khi hiểu rõ toàn bộ tình hình, nó vẫn sẽ không tin tưởng những con người này.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động nhỏ như tiếng móng vuốt vô ý cọ vào gạch men.