Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Samoyed Trở Thành Chó Săn Bầu Bạn Của Lang Vương

Chương 41: Không bao giờ muốn chơi với Yến Bắc nữa!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây cũng là màn biểu diễn nó dành cho các nhân viên chăn nuôi xem, hy vọng họ có thể hiểu ý của mình.

Thực ra nếu sống ngoài tự nhiên, làm sao động vật có thể chủ động đi tắm rửa được, chúng nhiều lắm chỉ tự liếʍ hoặc liếʍ cho nhau những chỗ bẩn là xong.

Vì vậy khi làm việc này, An Hiệt không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng Yến Bắc lại như bị sét đánh, run lên dữ dội, ngay sau đó huyết thống và bản năng của loài sói trong cơ thể nó bùng phát, khiến nó phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.

An Hiệt chỉ cảm thấy mình vừa mới liếʍ được hai cái, đã bị một hàm răng nanh cắn vào gáy, tiếp đó một lực mạnh từ phía sau ập xuống, trong nháy mắt đã đè nó xuống đất, cổ yếu ớt cũng bị Yến Bắc cắn chặt.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến An Hiệt và đám nhân viên chăn nuôi bên ngoài đều sợ chết khϊếp.

"Gâu gâu gâu gâu!!" An Hiệt bị nỗi sợ hãi lớn bao trùm, nó điên cuồng giãy giụa kêu thảm thiết, lần đầu tiên cảm nhận được cái chết hóa ra gần nó đến thế.

Đám nhân viên chăn nuôi bên ngoài cũng kinh hoàng thất thố, anh Tiểu Mã vội vàng chạy đến quầy phục vụ lấy ra mấy cây gậy kích điện, rồi mở cửa chuồng sói, chuẩn bị xông vào.

Nhưng chưa kịp họ vào thì một quả cầu lông trắng đã lao thẳng ra, kèm theo tiếng chó sủa thảm thiết.

Anh Tiểu Mã thân hình khỏe mạnh, đi đầu tiên nên khi An Hiệt lao tới đã một tay ôm được nó.

Sau đó mọi người ôm An Hiệt vội vã chạy ra khỏi chuồng sói, rồi nhanh chóng khóa cửa lại.

An Hiệt sợ đến hồn xiêu phách lạc, run rẩy dữ dội, treo trên người anh Tiểu Mã gâu gâu khóc lóc, trông thật thảm hại.

"Tiểu Gia không sao chứ! Mau xem cổ nó đi!"

"Vừa nãy A Bắc hình như cắn cổ nó, mau xem có bị thương không!"

"Cả ngực nữa, vừa rồi nó ngã ngực chạm đất."

Mấy người lo lắng vây quanh An Hiệt, kiểm tra từ trên xuống dưới, trước sau một lượt, xác nhận nó không hề hấn gì, chỉ bị hoảng sợ thôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng An Hiệt vẫn còn sợ hãi, giờ đừng nói nhìn Yến Bắc, ngay cả khu Bắc Cực nó cũng không muốn ở nữa.

Nó giãy giụa thoát khỏi vòng vây mọi người chạy đi, thẳng đến sân nhỏ của giám đốc.

Nó muốn mách! Nó không bao giờ muốn chơi với Yến Bắc nữa!

Yến Bắc ngồi xổm tại chỗ, nhổ ra một miệng lông chó, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng trắng muốt đang hoảng loạn chạy ra khỏi khu Bắc Cực, ánh mắt phức tạp.
« Chương TrướcChương Tiếp »