An Hiệt lại cảm thấy Yến Bắc có lẽ đang thầm cười nhạo mình, giá mà nó biết trước thì đã không khoác lác như vậy.
Nhưng rõ ràng trước đây nó không cần nói gì, giám đốc vẫn có thể hiểu ý của nó.
Chị Tuế Tuế thấy An Hiệt có vẻ hơi nóng nảy, liền quay người gọi mọi người:
"Dì Lưu, chú Thất, các người lại đây một chút, có vẻ như Tiểu Gia có chuyện muốn nói với chúng ta."
Nghe vậy, ba nhân viên chăn nuôi đang ăn cơm bên quầy phục vụ cũng đi tới.
Yến Bắc thấy nhiều người vây lại như vậy, hạ mi mắt xuống, nhưng cũng không né tránh.
Những nhân viên chăn nuôi này cho nó cảm giác cũng không tệ lắm, không giống như mấy du khách hai ngày trước, quá làm cho sói khó chịu.
Thật ra An Hiệt thấy có nhiều nhân viên chăn nuôi đến như vậy, trong lòng còn rất vui mừng.
Nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người đoán được nó đang nói gì.
Tuy nhiên màn biểu diễn vừa rồi có vẻ hơi trừu tượng, An Hiệt suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên quay đầu, đặt ánh mắt lên người Yến Bắc.
Yến Bắc nheo mắt, có linh cảm không hay.
Ngay sau đó, nó liền thấy An Hiệt chạy vù vù về phía mình.
Mọi người thấy cảnh tượng như vậy cũng đều ngạc nhiên, phải nói không hổ danh là động vật thuần khiết đáng yêu, mới chỉ một buổi sáng mà An Hiệt đã thân thiết với Yến Bắc như vậy.
Tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo lại vượt quá dự đoán của mọi người.
Chỉ thấy An Hiệt chạy quanh Yến Bắc hai vòng, sau đó thò mặt chó lại gần ngửi ngửi.
Một mùi máu tanh nồng nặc pha lẫn bùn đất và thuốc men xộc thẳng vào mũi nhạy cảm của chú chó nhỏ, An Hiệt lập tức cúi đầu: "Ọe..."
Yến Bắc: "?!!"
Ý của An Hiệt chỉ là diễn lại cảnh nó thấy Yến Bắc hôi thôi nhưng không ngờ khi áp sát Yến Bắc, mùi thật sự có chút...
"Ọe..." An Hiệt không nhịn được lại nôn thêm một cái.
Yến Bắc thẹn quá hóa giận, đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn An Hiệt đang gần như nôn ra.
Ngực nó phập phồng dữ dội, lông trên lưng dựng đứng hết cả lên, hiển nhiên là tức điên lên rồi.
Cảnh tượng này cuối cùng cũng làm cho đám nhân viên chăn nuôi bên ngoài cửa sổ hiểu ra.
Anh Tiểu Mã vui mừng nói: "Tôi cuối cùng cũng hiểu rồi, hóa ra Tiểu Gia chê A Bắc quá hôi ha ha ha!"
Những người khác cũng đều cười ồ lên.
"Có vẻ như Tiểu Gia muốn chúng ta giúp A Bắc tắm rửa đây." Chú Thất cười nói.
Giọng ông hơi nhỏ, bị tiếng cười của những người khác át đi, khiến An Hiệt không nghe được câu nói của ông, cũng không biết mục đích của mình đã đạt được.