Chương 38: Tắm rửa mà! Em đang nói tắm rửa!

Tuy nhiên giờ họ cũng chỉ nhìn Yến Bắc thêm vài cái, sau đó lại đặt ánh mắt lên người An Hiệt.

Hôm nay chú chó Samoyed nhỏ đeo chiếc khăn tam giác màu tím nhạt, trên đó còn có hoa văn hình nụ hoa nhỏ, lúc này nó vịn cửa sổ với vẻ mặt tươi cười, trông thật đáng yêu hết sức.

"Tiểu Gia, có phải muốn ra ngoài chơi không?" Chị Tuế Tuế ngồi xuống, cười hỏi.

An Hiệt lại lắc đầu, rời khỏi cửa sổ, lùi lại hai bước, sau đó liếʍ liếʍ chân của mình.

"Ý gì vậy?" Anh Tiểu Mã nhai một miếng khoai tây chiên, hỏi.

Chị Tuế Tuế cũng không hiểu, đoán: "Có lẽ chỉ là chào hỏi chúng ta thôi."

"Không phải là thèm đồ ăn của chúng ta chứ?" Anh Tiểu Mã cười nói, "Tiểu Gia ăn nhiều hơn những chú chó cùng tuổi nhiều lắm."

Chị Tuế Tuế cũng cười theo.

Họ đều biết chú chó Samoyed nhỏ mà giám đốc nuôi này thích ăn đồ ăn vặt, nhưng lại bị giám đốc quản nghiêm, thường xuyên yêu cầu các nhân viên chăn nuôi như họ tiếp tế.

An Hiệt thấy hai người họ bắt đầu bàn tán về sức ăn của mình lại còn ngay trước mặt Yến Bắc, nó lập tức cảm thấy hơi mất mặt.

Để không cho họ tiếp tục vạch trần bản chất của mình, An Hiệt vội vàng chạy lại gõ gõ cửa kính.

Chờ hai người nhìn về phía mình, An Hiệt lại lùi lại, sau đó dưới ánh mắt không hiểu của đám người xem, nó trực tiếp nằm xuống đất, còn lăn hai vòng.

Hai nhân viên chăn nuôi vui vẻ nhìn nó chơi đùa, còn tưởng nó đang trêu họ chơi.

Nhưng ngay sau đó, họ thấy An Hiệt đứng dậy, rồi liếʍ liếʍ lông ở chân trước.

"Không phải, sao tôi cảm thấy Tiểu Gia có việc muốn nói với chúng ta nhỉ?" Anh Tiểu Mã nhíu mày nói.

Chị Tuế Tuế cũng nghĩ vậy, nhưng cả hai thực sự không hiểu An Hiệt muốn biểu đạt điều gì.

Cũng không trách họ, thật sự là An Hiệt mới tắm hai ngày trước, lại ngoan ngoãn nghe lời không chơi đồ bẩn, nên giờ nhìn vẫn trắng muốt xinh đẹp.

Thế này thì ai cũng không thể nghĩ ra nó đang nói chuyện "tắm rửa".

"Tắm rửa mà! Em đang nói tắm rửa!" An Hiệt gấp gáp sủa với họ.

"Các anh chị xem này, em nằm xuống đất, người liền bẩn rồi! Cần tắm rồi!"

Đáng tiếc, những lời này của nó chỉ có Yến Bắc mới hiểu được.

An Hiệt quay đầu nhìn Yến Bắc, có chút xấu hổ.

Uổng công nó vừa rồi còn thề thốt, nói mình ra tay chắc chắn được, kết quả bị tát vào mặt nhanh như vậy!

Yến Bắc nhướng mắt nhìn nó, vẻ mặt thản nhiên.

Kết quả này cũng không ngoài dự đoán.